Cầu Ma

Chương 842 - Rời Khỏi Dị Địa

‘Kiếm có linh tính như vậy không gặp nhiều, nhưng xem bộ dạng của nó không giống như phát hiện ra mình mà là...’ Tô Minh cúi đầu nhìn phần eo mình, ở đó có một túi trữ vật.

Tô Minh lắc đầu, khi vệt xanh đến hắn giơ lên tay phải chỉ tới trước, một chỉ mắt phải của hắn liền xuất hiện bóng chồng phù văn ngưng tụ trên ngón tay, đầu ngón tay hắn điểm vào vệt xanh.

Ầm!

Một tiếng vang kinh thiên động địa, thanh kiếm run rẩy thụt lùi, thân kiếm hòa tan, thành hai luồng tơ xanh, một cái lao vào trán Khổng Hoàn, cái kia lấy tốc độ cực nhanh lao vào không trung như là định bỏ chạy.

Tình hình này khiến người trên cổ kiếm thanh đồng trợn to mắt, biểu tình rung động, trong mắt họ là thấy kiếm xanh đâm vào không khí, phát ra tiếng nổ, thanh kiếm bật ra biến thành hai lũ tơ xanh, họ thấy không khí trước mặt có sóng gợn như nước, bên trong dần lộ ra một thân hình cao ráo.

Thanh niên có mái tóc dài màu xám, áo dài đen, khuôn mặt điển trai có sự tang thương, mắt phải phù văn chớp lóe khiến người nhìn thấy sinh ra cảm giác quái dị.

“Mặc Tô!!! “

“Ngươi là Mặc Tô! “

Gã đàn ông và ông lão lập tức nhận ra thân phận của Tô Minh, trong mắt họ lộ vui mừng, phải biết rằng giải thưởng Tô Minh hiện tại vẫn còn, họ là chân vệ nên không để ý tự do gì nhưng pháp bảo ẩn chứa một hơi thở kiếp dương lại khiến họ cực kỳ khao khát.

“ Vốn không định làm khó dễ các ngươi. “

Tô Minh ngẩng đầu nhìn không khí bên trên, bóng chồng phù văn ở mắt phải chợt lóe, lập tức có một vạn phù văn xuất hiện khuếch tán, vòng quanh tám hướng, mỗi một phù văn lóe lên khiến một khu vực như là bị phong ấn, gần như đông lại. Tơ xanh lao đi định bỏ chạy cũng phần thần nguyên phù văn đông lại, nó đang vùng vẫy.

“Nhưng nếu đã phát hiện ra ta thì các ngươi trở thành cống phẩm của ta vậy.” Tô Minh lạnh nhạt nói, tiến lên một bước.

Một bước đạp xuống, hắn đứng trên cổ kiếm thanh đồng, nắm đấm tay phải đánh xuống.

Trước mặt hắn là gã đàn ông trung kỳ vị giới, gã không kịp xem xét tu vi của Tô Minh nhưng nổi lên cảm giác nguy hiểm. Gã gầm lên, hai tay ấn pháp quyết, toàn thân hiện ra áo giáp, còn có trận đồ to lớn hiện ra trước mặt gã, xoay tròn lao hướng Tô Minh.

Ầm!

Nắm đấm của Tô Minh đánh vào trận đồ, nó tan tành bốn năm mảnh. Trong sự kinh hoàng của gã đàn ông, người gã không lùi được mấy mét thì nắm đấm đã đánh vào ngực gã.

Máu phun ra, áo giáp vỡ, gã đàn ông tinh thần ù vang, toàn thân xương cốt vỡ nát, máu tươi ọc ra, biểu tình không thể tin.

“Hậu kỳ vị giới!!! “

Thân thể gã bị bắn ngược ra sau rơi vào một khe hở trong phạm vi dị tộc, chớp mắt biến mất, bị hút vào trong.

“Người tiếp theo là ngươi.” Tô Minh biểu tình như thường, xoay người, đánh một đấm vào ông lão mặt đầy kinh sợ đang vội thụt lùi.

Tiếng nổ vang vọng, một đấm dung hợp thần nguyên, trong ngắn ngủi phát ra lực lượng hậu kỳ vị giới có thể hoàn toàn triển áp trung kỳ vị giới, trừ phi ông lão có kiếp bảo, trừ phi lão có tạo hóa giống như Tô Minh, nếu không thì không có khả năng đối kháng.

Ông lão hộc máu, người nổ bùm bùm, mặt trắng bệch, thân thể bị đánh ngược rơi vào khe hở dị tộc, biến mất.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, người Khổng Hoàn run run sợ hãi nhìn Tô Minh. Ba trăm tu sĩ giáp đen trên cổ kiếm thanh đồng không ai dám tiến lên. Họ trông như tràn ngập khí thế tịch diệt nhưng sự thật là thần trí bình thường, chẳng qua tu luyện cùng một loại công pháp dẫn đến khí thế cùng loại. Công pháp này khiến trái tim họ gần như ngừng đập, cho nên trông họ lạnh lùng vô tình.

Nhưng khi phù văn thần nguyên của Tô Minh phủ lên bốn phía, uy nhiếp hùng hồn giáng trên người họ, nó đè bẹp lạnh lùng, khiến họ nảy ra sợ hãi. Đặc biệt là một đấm gần như tiêu diệt gã đàn ông, một đấm khiến ông lão áo trắng hấp hối, hiển nhiên đó là Tô Minh cố ý làm chứ nếu không hai người này chết chắc.

Hậu kỳ vị giới có thể đè bẹp hết tất cả tu sĩ dưới nó, loại mạnh mẽ này biến thành tuyệt vọng trong lòng mỗi người nơi đây.

Không khí bị phong tỏa, thậm chí cổ kiếm thanh đồng cũng phủ trùm phù văn, khiến kiếm mất đi tác dụng, không thể khống chế, bày trước mặt mọi người hình như chỉ có một con đường chết.

“Hoặc là chết, hoặc bước vào dị tộc.” Tô Minh lạnh nhạt nói, liếc mắt ba trăm tu sĩ giáp đen, hễ ai đối diện ánh mắt của hắn đều tinh thần rung động, bản năng cúi đầu.

Trong đó có mấy người do dự rồi cắn răng, nhoáng người lên lao hướng khe hở dị tộc. Có người đi đầu thì số còn lại bị cái chết uy hiếp, cùng hóa thành cầu vồng, trong thời gian ngắn ba trăm người giáp đen đều bước vào khe hở dị tộc, biến mất.

Chỗ này chỉ còn lại Tô Minh và Khổng Hoàn. Trán dung nhập vào một lũ tơ xanh, biểu tình dữ tợn, mặt gồ gân xanh, nhưng trong mắt tràn ngập sợ hãi, kiềm không được phát ra tiếng gầm. Y gầm lên, trán dần hiện ra ấn ký xanh. Ấn ký trông như khổng tước xòe cánh, sau lưng y không khí vặn vẹo, một ảo ảnh khổng tước khổng lồ huyễn hóa ra.

Khổng tước này mơ hồ, dường như rất yếu, nhưng khi nó hiện ra thì tu vi của Khổng Hoàn tăng vọt. Tuy nhiên, tu vi tăng lên thì khuôn mặt y từ thiếu niên biến thành trung niên, nhanh chóng biến thành ông lão, tóc từ đen thành xam cuối cùng là màu trắng. Giống như là sinh mệnh của y trong chớp mắt bị đốt cháy, thành chất dinh dưỡng cho tu vi tăng vọt, thành căn nguyên đã y ngưng tụ ra khổng tước này. Cùng lúc đó, mắt y tràn ngập tơ máu toát ra điên cuồng, đó là phát điên không có lý trí. Khoảnh khắc này dường như lý trí của y bị che đi, thành dã thú.

Tô Minh bình tĩnh nhìn Khổng Hoàn biến đổi, trong lòng có thắc mắc. Lúc trước thanh kiếm phát hiện không phải hắn mà là túi trữ vật, hoặc nên nói phát hiện sinh linh hoặc vật phẩm gì đó trong túi trữ vật.

‘Không lẽ...’ Đầu óc Tô Minh hiện ra một đáp án, cùng lúc đó mắt hắn lộ bi thương.

Đối với việc bị bốn chân giới truy sát, Tô Minh vốn không là người rộng lòng khoan dung gì. Năm đó thế lực bốn chân giới trấn thủ treo giải thưởng buộc hắn bước vào dị tộc, Tô Minh từng thề, nhất định sẽ trả lại gấp mấy lần.

Nhưng...hắn có một việc quan trọng, chuyện này quan trọng hơn trả thù bốn chân giới rất nhiều, vậy nên lúc trước hắn định bỏ qua ba người Khổng Hoàn.

Tô Minh nhẹ vuốt túi trữ vật, bên trong có hạc trọc lông ngủ say. Nó đang từ từ tan biến, dường như là laoij thay đổi không thể làm trái, lúc ở trong dị tộc thì loại này không quá rõ ràng, nhưng khi đi ra tăng tốc gấp mấy lần.

Tô Minh không biết là nguyên nhân gì, nhưng hắn biết nếu không phải vì giúp hắn thì hạc trọc lông sẽ không như vậy, nếu không vì khiến hắn thành công đoạt xá thì hạc trọc lông sẽ không đốt cháy linh hồn, giờ gần như đã chết.

Tô Minh không dám lấy hạc trọc lông ra khỏi túi trữ vật, hắn lo nếu lấy ra nó sẽ tan biến, từ nay về sau trong không trung trời chẳng còn hạc trọc lông, không còn cái con hạc yêu tiền như mạng nhưng lại cùng Tô Minh đi đến Thần Nguyên Phế Địa, nó ôm nhiều bí mật.

Bình Luận (0)
Comment