Cầu Ma

Chương 883 - Ta Muốn Gặp Liệt Sơn Tu

Tô Minh đứng bên màn sáng ảo trong gian phòng, chỉ cần một bước là sẽ ra khỏi đây, tiến vào đại sảnh đấu giá. Lúc trước Ngọc Nhu là bước ra từ đây.

Tô Minh nhìn bên ngoài gió mây cuốn, nhìn Ngọc Nhu ra giá, nhìn lại thanh âm lười biếng đùa giỡn, thậm chí thấy có hai bóng người bay ra khỏi gian phòng của đối phương.

Tất cả điều này chỉ vì mới nãy hắn nói.

“Ta muốn pho tượng này. “

Hiện tại mặc dù trong phòng đấu giá hỗn loạn nhưng Tô Minh vẫn đứng đó nhìn mọi chuyện xảy ra bên ngoài.

Trong phòng đấu giá hai bóng người lao nhanh đi, lực tu vi hùng hồn bùng phát, đó là tu vi trung kỳ vị giới, như hai cuồng long xé rách hư vô, chớp mắt đến gần Ngọc Nhu.

Nhìn khí thế của hai người này dường như bắt giữ Ngọc Nhu đối với họ là chuyện rất nhẹ nhàng, dù sao trong cảm nhận của họ thì cô chỉ có tu vi sơ kỳ vị giới.

Ngọc Trần Hải đứng cạnh Tô Minh biến sắc mặt, có lòng muốn ra ngoài giúp đỡ, nhưng nhìn hắn biểu tình không biến đổi, do dự một chút rồi nghiến răng, lắc người lao ra khỏi màn sáng, hướng tới chỗ Ngọc Nhu.

Ngọc Trần Hải ở Hắc Mặc Tinh bởi vì thân phận Ngọc gia, tính cách thích kết giao cho nên quen biết khá nhiều. Hiện tại Ngọc Trần Hải xuất hiện, mọi người lập tức có kẻ nhận ra gã ngay.

“Là Ngọc Trần Hải! “

“Thì ra là tộc nhân Ngọc gia, lần này thú vị. Tiểu nữ tử xinh đẹp này chắc là thị nữ của Ngọc Trần Hải, nhưng họ cũng quá không biết lượng sức, dám chọc người gia tộc Thái Từ. “

“Gia tộc trung đẳng so với gia tộc Thái Từ thuộc một trong ba đỉnh gia tộc Hắc Mặc Tinh căn bản là đom đóm với mặt trời. Ngọc Trần Hải không nên xuất hiện, ài, quả nhiên sắc đẹp làm cho ngu dốt, câu châm ngôn không sai. “

Ầm!

Một tiếng nổ to vang vọng trong phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu, hóa thành vô số hồi âm không ngừng chấn động, đinh tai nhức óc. Trong tiếng nổ, người xung quanh nhanh chóng dạt ra, họ giật mình trông thấy hai tu sĩ xông hướng Ngọc Nhu không biết tại sao cùng hộc máu, bắn ngược ra đập vào vách tường bên cạnh. Xem bộ dạng bọn họ miệng mũi chảy máu cực kỳ chật vật, biểu tình đầy kinh khủng và khó tin.

Thậm chí là Ngọc Trần Hải ở giữa không trung định đi hỗ trợ giờ cũng trợn to mắt lộ biểu tình khó tin. Ngọc Trần Hải nhìn Ngọc Nhu thản nhiên đứng trên bình đài, chậm rãi buông tay. Rõ ràng cô chỉ vung tay đã khiến hai tu sĩ trung kỳ vị giới hộc máu bắn ngược, bị thương nặng.

Dao động tu vi hậu kỳ vị giới lờ mờ toát ra từ người Ngọc Nhu, hình thành uy nhiếp mạnh mẽ. Dưới áp lực này, người xung quanh nghẹt thở, đặc biệt là hai tu sĩ gia tộc Thái Từ bị uy nhiếp đóng đinh trên vách tường, không thể vùng vẫy.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, hình ảnh này vượt qua dự đoán của mọi người.

Ngọc Nhu giơ lên tay thon, ánh mắt bình tĩnh nhìn hướng màn sáng ảo ảnh gian phòng Tô Minh ở. Tô Minh nhìn vào màn sáng, thấy ánh mắt của Ngọc Nhu.

“Giết đi.” Tô Minh lạnh lùng nói.

Thanh âm truyền ra màn sáng, vang vọng trong phòng đấu giá.

Mãi đến giờ phút này, mấy ngàn tu sĩ trong phòng đấu giá mới phát hiện Ngọc Trần Hải không phải chính chủ, gã không phải là chủ nhân của cô gái xinh đẹp tuyệt trần kia. Công tử trong miệng cô gái là người mới thốt ra lời nói.

Khoảnh khắc Tô Minh thốt lời thì Ngọc Nhu do dự một chút nhưng lập tức đè nén, giơ lên tay phải chỉ hướng hai tu sĩ. Chính lúc này, một tiếng gầm phát ra từ trong gian phòng gia tộc Thái Từ.

“Thật to gan, dám ở Hắc Thủy thành giết thị vệ của gia tộc Thái Từ ta! “

Cùng với thanh âm là một ông lão như mãnh hổ xuất hiện. Ông lão bước ra khỏi phòng gia tộc Thái Từ, lão mới xuất hiện liền giơ chân phải mạnh giẫm không khí.

Ầm! một tiếng, hai tu sĩ bị đóng đinh trên vách tường cả người run lên, hồi phục tự do, mặt tái nhợt lao hướng ông lão.

“ Khách khanh của gia tộc Thái Từ, Vân Long Hổ! “

“Là lão, hậu kỳ vị giới, Vân Long Hổ! “

Tu sĩ xung quanh có người nhận ra thân phận của ông lão, nhưng tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt. Khi hai người tu sĩ gia tộc Thái Từ thoát khỏi đông cứng, chỉ mới cất bước thì có một ảo ảnh hình trăng xẹt bên cạnh hai người, chỉ mơ hồ thấy một bóng người ở giữa chân thật và hư ảo lướt qua, có hai tiếng hét thảm vang vọng bốn phía. Trong tiếng hét, hai người đầu và thân hình tách rời. Linh hồn, thần nguyên của họ trong chớp mắt vỡ nát, hình thần đều diệt.

Ông lão gia tộc Thái Từ biến sắc mặt, con ngươi co rút. Một bóng người mơ hồ xuất hiện giữa không trung bên ngoài phòng Tô Minh ở. Bóng người đầu trọc, áo choàng đen phu trùm thân hình, da đầu có đồ đằng dữ tợn chớp lóe, chính là...Xích Hỏa Hầu!

Đây là lần đầu tiên Xích Hỏa Hầu lộ ra hết lực lượng trước mặt Tô Minh, gã không muốn sử dụng nó nhiều, thậm chí lúc trước hắn gặp nguy hiểm cùng lắm là gã mang hắn na di chứ không ra tay. Nhưng sau khi Tô Minh có được Ách Thương phân thân, Xích Hỏa Hầu công nhận hắn rồi thì đã thay đổi suy nghĩ.

“Chủ nhân của ta nói chúng phải chết thì nhất định chết.” Xích Hỏa Hầu mở miệng, thanh âm khàn ***c chất chứa sát khí máu me, lộ ra sự bá đạo phong cách cường giả năm đó.

Khách khanh của gia tộc Thái Từ, ông lão tên gọi Vân Long Hổ biểu tình âm trầm hừ lạnh. Tại Hắc Thủy thành này, nơi gia tộc Thái Từ cai quản, ở đây dù có là cường giả mạnh tới đâu thì lão chẳng chút sợ hãi.

Trong gian phòng sau lưng lão, thanh âm lười biếng lại vang lên.

“Thật náo nhiệt. Tộc nhân Ngọc gia từ khi nào to gan như vậy? “

Theo lời nói là trong phòng có bốn người bước ra, dẫn đầu là một thanh niên. Thanh niên mặc hoa phục, tay cầm cây quạt, lắc lư đi ra, mắt lóe tia âm độc, khi thấy Ngọc Nhu thì mắt biến dâm tà.

Sau lưng gã đi theo ba ông lão, biểu tình chết lặng, nhắm mắt giống như con rối.

Khi thanh niên mở miệng thì ánh mắt từ người Ngọc Nhu chuyển sang màn sáng bên ngoài phòng Tô Minh ở. Gã không trông thấy Tô Minh nhưng hắn thấy được gã.

“Giết hộ vệ của gia tộc Thái Từ ta, chuyện này cần Ngọc gia ngươi cho lời giải thích. Ba ngày sau bổn công tử sẽ đi phòng đấu giá của Ngọc gia ngươi ở Hắc Thủy thành.” Thanh niên mỉm cười, dùng cây quạt gõ tay trái, xoay người định rời đi.

Tô Minh ở trong màn áng nhìn thanh niên định đi, mặt lộ nụ cười.

‘Gia tộc Liệt Sơn Tu, các ngươi lấy ra một Man tượng thăm dò, vậy Tô ta cũng muốn thử nghiệm, xem trong lòng các ngươi có còn Man tộc không!'

“Giết hết mấy người đó đi.” Thanh âm của Tô Minh cực kỳ bình thản, nhưng khi truyền ra màn sáng lại biến thành tiếng nổ khiến người nghe thấy tinh thần rung động.

Ngay cả thanh niên cũng vụt xoay người, mắt lộ tia sáng lạnh băng.

Ba ông lão nhắm mắt sau lưng gã vào giây phút này cùng mở mắt ra. Chính lúc này, người thứ nhất nhúc nhích là Xích Hỏa Hầu. Xích Hỏa Hầu nhe răng cười, lắc người tiến tới trước. Ngay sau đó là Ngọc Nhu, biểu tình của cô thản nhiên nhưng mày hơi nhíu, thân thể đã vọt ra lao hướng thanh niên.

Trong mắt thanh niên tràn ngập sát khí, vội vàng thụt lùi. Vân Long Hổ ở bên cạnh gã khẽ quát, chạy tới chắn Xích Hỏa Hầu. Còn ba ông lão mở mắt thì có một người ngăn cản Ngọc Nhu, một người cất bước tới gần Ngọc Trần Hải kinh sợ nhìn tình hình phát triển. Một người kahcs thì lắc người, xông vào màn sáng căn phòng Tô Minh ở, lao hướng hắn.

Tu sĩ xung quanh ồn ào, vòng xoáyngười đàn ông hôm nay đến đây thì hoàn toàn ngừng lại. Đối kháng giữa Ngọc gia và gia tộc Thái Từ biến thành chuyện quan trọng nhất.

Họ nhanh chóng thụt lùi, không muốn tham gia vào trong, thậm chí có khá nhiều tu sĩ vội rời khỏi phòng đấu giá nhưng khi ra đi thì họ phát hiện lối vào đã bị màn sáng phong tỏa, không thể chạy ra. Thậm chí có một ít người tâm kế thâm sâu sớm thấy ra trong phòng đấu giá xảy ra chuyện như vậy nhưng tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu không có một ai xuất hiện, ngay cả tộc nhân mới nãy chủ trì đấu giá cũng biến mất, Tùng Thanh thượng nhân không biết đã đi đâu.

Sự việc cực kỳ quái dị, nên biết rằng nếu ở phòng đấu giá xảy ra chuyện như vậy thì gia tộc cai quản nó thường sẽ lập tức xuất hiện ngăn cản, dàn xếp.

Trong lúc người xung quanh tinh thần chấn động thì một tiếng nổ ầm ý khiến cả phòng đấu giá lắc lư. Chỉ thấy ông lão mới nãy đi vào màn sáng gian phòng của Tô Minh bắn ngược ra sau, máu bắn tung tóe, thân hình nhanh chóng tan vỡ. Biểu tình của lão lộ ra sợ hãi, mắt nhìn chằm chằm một người bước ra khỏi màn sáng.

Tóc dài màu xám, áo dài màu trắng, biểu tình bình tĩnh kèm theo uy nghiêm khó tả. Người đi ra màn sáng chính là...Tô Minh!

Bên cạnh Tô Minh đứng hai con chó, một đen một vàng. Con chó to màu vàng nhe răng phát ra tiếng gầm. Con chó đen thấy hành động của con chó vàng cũng bắt chước gầm gừ, bộ dạng ta rất dữ, ta rất lợi hại.

Tô Minh chậm rãi bước ra, hắn xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt mọi người. Tô Minh không nhìn thanh niên, cũng không xem người khác mà ngẩng đầu, nhìn lên trên phòng đấu giá, mỉm cười.

Nụ cười của Tô Minh xuất hiện trong màn sáng hư ảo, ảnh ngược trong mắt mấy chục tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu. Bọn họ nhìn Tô Minh, có ảo giác hắn cũng đang nhìn họ.

Phong lão yên lặng nhìn Tô Minh trong màn sáng, mày nhíu lại, mắt lóe tia do dự.

“Ta muốn gặp Liệt Sơn Tu.” Giọng của Tô Minh truyền ra từ màn sáng, vang vọng bên tai tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu.

Bình Luận (0)
Comment