Cầu Ma

Chương 897 - Cố Nhân

Người hạc trọc lông run run, tiếng khóc càng thê lương, một bên khóc một bên rống to.

“ Minh Long đại ca, ngươi ngươi ngươi... Ngươi vẫn luôn biết ba năm nay ta thống khổ vô cùng tận, ta cảm thấy rất xin lỗi Ngọc Nhu tỷ tỷ, nhưng tại sao năm đó ngươi ép ta!!! “

“Ta biết, chủ nhân của ngươi là Vũ Huyên, Vũ Huyên và Tô Minh có mối quan hệ mập mờ cho nên ngươi gai mắt Ngọc Nhu tỷ tỷ, vì mục đích này mà buộc người đáng thương như ta không thể không nghe theo ngươi. Nhưng ta...nhưng ta không muốn làm vậy. Ta nhớ ra rồi, ngươi cũng biến thành bộ dạng của Ngọc Nhu tỷ tỷ... “

Nếu bây giờ con chó vàng còn hoàn toàn không hiểu gì hết thì nó sống uổng mấy năm nay. Mặc dù nó bị thương nặng, dù rằng không gian trá nhanh nhảu như hạc trọc lông nhưng hiện tại sao nó không hiểu con hạc trọc lông chết tiệt định đẩy hết trách nhiệm lên người nó.

Đặc biệt là thanh âm lạnh băng còn vang vọng, phía trước có bóng dáng một cô gái đầy sát khí từng bước một đi đến, từng bước một tới gần.

“Hạc trọc lông chết tiệt!!!” Con chó vàng rống to, một cước đá vào người hạc trọc lông.

Hạc trọc lông thê thảm hét lên, thụt lùi lại, hộc búng máu to, té xuống đất giật vài cái làm như sắp tắt thở. Nó miễn cưỡng ngoái đầu nhìn cô gái đi đến.

“ Ngọc... Nhu... Tỷ tỷ... Ta... Xin lỗi... Ngươi...” Nói xong hạc trọc lông chớp mắt rồi nằm ngay đơ.

“Ta liều mạng với ngươi!!!” Con chó vàng vẻ mặt đau đớn như điên lên, thân hình biến đổi thành con Minh Long nhỏ đi rất nhiều, trên người nó có rất nhiều vết thương, không có cả long cân khiến bộ dạng của nó đầy vẻ đáng thương.

Có vài chỗ vết thương bởi vì nó kích động mà xé rách, có máu rơi ra, bộ dạng khiến bất cứ ai cũng rung động. Chỉ thấy nó vọt tới trước, lao hướng Ngọc Nhu, nhưng giữa không trung nó cười thảm, trên người đầy vết thương cùng chảy máu khiến nó té xuống đất, hộc bãi máu.

“Chủ nhân, trước khi ngươi chết từng bảo ta chạy trốn, kêu ta đừng biến thành bộ dạng Minh Long, vì ta bị thương quá nặng, nếu biến thành Minh Long sẽ chết ngay, ta nghe lời ngươi, biến thành một con chó vàng. Nhưng bây giờ nếu đã khó tránh khỏi cái chết thì dù chết ta cũng muốn dùng thân hình Minh Long chết đi, ta chết phải là Minh Long trong thiên địa!” Minh Long cay đắng, người run run, tử khí tràn ngập toàn thân, cơ thể nó nhanh chóng mục rữa, nó khép mắt, đã chết.

Hình ảnh này khiến Ngọc Nhu đầy tức giận và sát khí hận không thể giết chết chúng nó nay ngừng bước. Ngọc Nhu đứng ngây như phỗng, ngơ ngác nhìn hạc trọc lông và Minh Long.

Hình ảnh này ra ngoài dự đoán của Ngọc Nhu, cô không thể ngờ sẽ là kết cuộc như vậy. Cô thậm chí không hiểu rốt cuộc là ai biến thành bộ dạng của mình. Rõ ràng nghe nói con chó vàng giỏi về biến đổi, nhưng hôm nay thấy thì hình như con chó rất thành thật. Lấy tu vi của cô có thể thấy Minh Long thật sự đã chết, là hình thần đều diệt, bởi vì vết thương quá nặng, biến thành thể Minh Long thì không thể chịu đựng nổi, đã chết.

Này là chân thật, đây không phải giả dối.

Tử khí đậm đặc, thân hình mục rữa khiến đầu óc Ngọc Nhu trống rỗng, cô ngơ ngác nhìn hướng hạc trọc lông. Hạc trọc lông càng chết hoàn toàn.

Bên tai Ngọc Nhu không ngừng vang vọng lời hạc trọc lông nói trước khi chết, từng tiếng hối hận vô cùng chân thành, sám hối, tất cả điều này khiến cô mờ mịt. Còn có cái chết của Minh Long, xin chết trong tôn nghiêm, khiến Ngọc Nhu hơi hâm mộ chủ nhân của Minh Long.

“ Như thế nào... Sao có thể như vậy.” Ngọc Nhu đầy tức giận và sát khí dến nhưng giờ thì biến thành phức tạp, im lặng.

Cô đứng đó thật lâu sau, thở dài một tiếng, xoay người rời đi.

Sau khi Ngọc Nhu đi, xác Minh Long và hạc trọc lông hoàn toàn mục rữa, như là khi chúng nó chết thì năm tháng vô tận chảy nhanh gấp đôi trên người chúng.

Tô Minh từ trong bóng tối bước ra,đứng cạnh xác hạc trọc lông và Minh Long, thở dài.

Mặc dù Ngọc Nhu có tu vi không tầm thường, sống đã lâu nhưng...kinh nghiệm của cô không bằng Tô Minh. Cô sống trải qua khúc chiết càng không thể so sánh với Tô Minh.

Mà cô càng không hiểu hạc trọc lông.

Nhưng Tô Minh hiểu hạc trọc lông là sâu tận cốt tủy, hắn nhìn hai cái xác trên mặt đất, lắc đầu.

“Lần biểu diễn này khá đẹp đấy. “

Tô Minh cười khổ, xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, ở một góc Tinh Phàm thành, có hai người đàn ông trung niên đội mũ, mặc áo dài đang sải bước đi nhanh trên đường.

Nếu nhìn thấy khuôn mặt dưới mũ thì sẽ thấy một người mặt dê xồm, người kia thì vô cùng uy nghiêm nhưng sâu bên trong là vẻ xấu xa gian trá.

“Hừ hừ, thấy Hạc gia gia siêu chưa? “

“ Siêu! “

“Hạc gia gia lợi hại hay không? “

“ Ngươi lợi hại! “

“Ha ha, con nhóc Ngọc Nhu đó làm sao nghĩ ra lúc trước chúng ta giả trang thành cô ta liền nghĩ đến ngày này. Hừ hừ, lờ mờ mê ly, kế này của Hạc gia gia gọi là lờ mờ mê ly! Ba cái vảy của Ly Long đại ca một cái có thể che giấu hơi thở chúng ta không bị người phát hiện, hai cái kia có thể hóa thành phân thân của chúng ta. Trừ phi tu vi vượt qua Ly Long đại ca, nếu không thì không thể nào phát hiện ra. “

“Hừ hừ, thấy Hạc gia gia thông minh chưa? Ta nói ngươi biết, lý do chúng ta thỉnh thoảng lộ thân phận hắc hạc song sát chính là vì một ngày này. Ngươi thấy chưa, bây giờ sự việc đã giải quyết. “

“ Nhưng trọc lông, ta cứ muốn hỏi ngươi tại sao kêu là hắc hạc song sát? Nên là hạc hoàng song sát mới đúng chứ? “

“ Khụ khụ, thôi đừng nói chuyện này, Tiểu Hoàng, mới nãy ngươi phản ứng hơi chậm. Khi ta kêu ngươi là Minh Long đại ca vậy mà ngươi còn ngây ra, tuy nói theo chúng ta tập thì nên ngẩn ra, nhưng ngươi ngẩn ngơ thời gian dài quá, rất giả! Còn có câu cuối ngươi nói với cô ta, ta nhớ nó không có trong luyện tập. Ngươi ngươi ngươi...ngươi có biết tạm thời tăng lời kịch là nguy hiểm lắm không!? Thôi, dựa theo ước định lúc trước của chúng ta, ta giúp ngươi bôi tro trát trấu cô ta, ngươi phải hợp tác với ta, tất cả tinh thạch đều thuộc về ta, và ngươi có hứa với ta kho báu ngươi giấu ở Minh Hoàng chân giới cũng thuộc về ta nhé! “

Hai gã đàn ông chính là hạc trọc lông và Minh Long biến thành. Thuật biến hóa của hạc trọc lông đủ cho Minh Long hóa thành đủ hình dạng, hai đứa thì thầm, chậm rãi đi xa.

Nhưng chúng nó hưng phấn quá không phát hiện bóng tối sau lưng chúng, Tô Minh đang cười khổ nhìn.

Đêm trăng, trời sao. Hạc trọc lông và Minh Long đi xa. Ngọc Nhu mang theo phức tạp cũng rời đi, không biết ở đâu. Bên cạnh Tô Minh chỉ còn lại mình hắn, và Xích Hỏa Hầu biến thành hình xăm trên tay hắn.

Tô Minh lắc đầu, xoay người đi trong ngân hà Tinh Phàm thành. Bước chân của Tô Minh không nhanh, lững thững đi dạo, đôi khi có tu sĩ lướt bên cạnh hắn, trong đó sẽ có mấy người thấy hắn thì cúi đầu, lộ vẻ cung kính không quá rõ ràng. Những người này có người gia tộc Liệt Sơn Tu, có Man tộc phụ thuộc khác.

Mặc dù họ không biết Tô Minh nhưng từ người hắn có uy nhiếp như ẩn như hiện với tộc nhân Man tộc, khiến họ phát hiện ra. Hơn nữa thân phận của Tô Minh làm hắn đi đến đâu trong Hắc Mặc Tinh cũng sẽ được gia tộc Liệt Sơn Tu, tộc nhân Man tộc khác âm thầm bảo vệ. Những người này tồn tại ở mỗi góc Tinh Phàm thành.

Thậm chí trong Hoa gia Tinh Phàm thành cũng bị giám sát nghiêm ngặt, bọn họ được đến chút manh mối, lão tổ bị kinh động xuất quan, đích thân ra lệnh tuyên bố toàn tộc, nghiêm cấm ra ngoài, khiến cường giả trong tộc từng giây từng phút giữ cảnh giác, dặn tất cả khách đi tới Hoa gia tối nay không được ra ngoài.

Có vết xe đổ gia tộc Thái Từ, bọn họ không muốn ra chuyện gì ngoài ý muốn, chọc vào người không nên chọc, xúc phạm người không nên xúc phạm.

Một tiếng sau, trước mặt Tô Minh có một gã đàn ông đi tới, gã đi tới gần hắn thì khựng lại, cung kính đưa một ngọc giản cho hắn, ánh mắt có sự cuồng nhiệt, định lui ra.

“Ta thích yên lặng.” Trước khi gã đàn ông rời đi, Tô Minh lạnh nhạt nói.

Fã đàn ông lập tức vâng dạ, cung kính rời đi.

Tô Minh nhìn ngọc giản, bên trong ghi rõ nơi Diệp Vọng đang ở. Tô Minh nhìn xong bóp nát, chậm rãi đi tới.

Dần dần tu sĩ trước mặt Tô Minh ngày càng ít, đến cuối cùng đường ngân hà hễ hắn bước vào là toàn bộ không còn tu sĩ. So với đường ngân hà khác ồn ào tiếng người thì chỗ của Tô Minh cực kỳ yên lặng.

Nhưng không ai chú ý chỗ này, bởi vì chỉ cần ai để ý là sẽ bị người trong bóng tối tiến lên, giám sát, nhưng Tô Minh không thèm để ý những điều đó.

Tô Minh thích yên tĩnh, vậy nên gia tộc Liệt Sơn Tu cho hắn yên tĩnh.

Một đường đi tới, Tô Minh đi một tiếng đồng hồ, hắn không vội vàng, mãi đến trước mặt có lầu các, đây vốn là khách sạn cho tu sĩ ở, mỗi gian phòng đều có trận pháp bảo vệ và linh khí sung túc.

Vào giờ này, chỗ này nên nhộn nhịp, nhưng bây giờ khách sạn lặng ngắt như tờ, trong đại sảnh không có một bóng người, thậm chí gần trăm gian phòng vốn ở đầy người bây giờ trống trơn. Chỉ có một gian phòng có người, thuộc về Diệp Vọng.

Xung quanh yên tĩnh so với phía xa truyền đến tiên ồn ào đối lập rõ ràng. Tô Minh vẻ mặt thản nhiên đi tới gần cửa khách sạn, bước lên lầu, đi tới tận cùng lầu ba, đứng trước cửa một gian phòng.

Tô Minh giơ tay nhẹ gõ cửa phòng.

Cốc, cốc, cốc!

“ Người giải tán tất cả tu sĩ ở đây, khiến phạm vi trăm dặm không có chút tiếng vang. Có thể khiến Tinh Phàm thành náo nhiệt vì hội đấu giá Hắc Mặc tinh sắp tới xuất hiện yên tĩnh, trống trải thế này gần như là không thể. Người có thân phận, quyền thế như vậy, nếu đã tới ngoài cửa phòng của Diệp ta thì cần gì gõ cửa nữa?” Một giọng nói lạnh băng phát ra từ trong phòng, thanh âm kia lạnh lùng chẳng có một chút cảm xúc dao động.

“Đi tới trước cửa phòng cố nhân, sao có thể không được mời đã vào.” Tô Minh mỉm cười, lạnh nhạt nói.

Tô Minh vừa thốt lời, trong phòng tĩnh lặng, một lúc sau cửa phòng trước mặt hắn lặng lẽ mở ra. Một ánh mắt phức tạp và khó tin từ cạnh cái bàn trong phòng rơi vào người Tô Minh.

“Đã lâu...Không gặp. “

Bình Luận (0)
Comment