Cầu Ma

Chương 919 - Đại Vu Công Của Ngươi Là Ai?

Thiên Tà Tử, sư phụ thứ nhất của Tô Minh.

Là cột trụ của Cửu Phong, càng là một trong ba cường giả Nam Thần, thậm chí lai lịch, thân phận của ông rất bí ẩn. Người ngoài không biết nhưng đệ tử của ông thì biết, sư tôn của họ từng rời khỏi đất Âm Tử, bái một trưởng lão Đạo Thần Tông làm sư tôn.

Cả đời Thiên Tà Tử chỉ thu bốn đệ tử.

Đại đệ tử, truyền thừa Cửu Lê Vu tộc, là Vu chủ đời này, tu vi không tinh nhưng ý chí thì đủ nghịch thiên, vì cường đại mà không tiếc bị Đế Thiên lợi dụng, mượn lực lượng Đế Thiên, tự chặt đầu hóa thân hình kiền.

Búa to vung, múa động khung trời.

Nhị đệ tử nổi tiếng về hoa, nho nhã dịu dàng, nhưng thân là niệm Quỷ vương, không biết sống đã bao lâu, du đãng trong thiên địa, vạn quỷ bái lạy. Nếu không phải đất Man tộc quá nhỏ, để cho y đi ra khỏi vòng xoáy âm tử thì tương lai là không thể đo lường.

Tam đệ tử, nhìn như ngu đần nhưng là do địa trận bảo phong ấn đất Âm Tử biến thành, tất cả cấm chế, trận pháp ở trước mặt gã không tồn tại, trọng tình trọng nghĩa, càng giỏi thuật mộng đạo, nếu thuật đại thành, đủ chấn động khung trời.

Tứ đệ tử, Tô Minh, tộc nhân Tố minh, thiếu chủ chân giới thứ năm, thân hồn phân ly, thân ở tiên tộc, hồn ở Thần Nguyên, là Man Thần đời thứ bốn của đất Man tộc, dùng Ách Thương phân thân, có diệt sinh chi chủng, cuộc đời trắc trở, tạo hóa vô tận. Tu Vi phân thân có thể tiến vào trung tâm Đạo Thần, Phệ Không phân thân có thể tu thân hình mạnh nhất trời đất. Nếu có một ngày tất cả phân thân dung hợp thành một với thân thể thì trình độ cường đại khó mà hình dung.

Bất cứ người nào nếu như có bốn đệ tử như vậy thì người đó nổi tiếng như cồn.

Thiên Tà Tử dạy Tô Minh tâm biến, cho hắn tìm được cách tĩnh tâm, mở ra con đường tu hành cho hắn, cho hắn có trái tim cường giả để đi đến bây giờ.

Tinh thần Tô Minh rung động đến mức không thể hình dung, người hắn run rẩy nhìn bóng dáng ảo ảnh trên đỉnh đầu người khổng lồ. Tô Minh không ngờ tung tích của sư tôn sẽ xuất hiện ở thần nguyên tinh hải.

Năm đó Thiên Tà Tử mất tích là nỗi đau trong lòng mấy sư huynh đệ họ, bọn họ thề đời này mặc kệ ra sao cũng phải tìm được sư tôn. Dù cho sư tôn không còn sống thì phải dùng máu khung trời báo thù cho sư tôn.

Bây giờ Tô Minh một mình ở thần nguyên tinh hải, sư huynh của hắn tại Đạo Thần. Bọn họ cách biệt nhau ngàn năm, nhưng trái tim đệ tử Cửu Phong của Tô Minh chưa từng thay đổi.

Dù bất cứ lúc nào thì hắn đều là người của Cửu Phong, đều là tứ đệ tử của Thiên Tà Tử!

"Sư tôn...” Tô Minh có loại xúc động không thể kiềm chế.

Nhưng hắn đã không còn là thiếu niên, Tô Minh biết có xúc động cũng không làm nên chuyện gì, lộ ra suy nghĩ của mình nhiều khi thành uổng công. Tô Minh đè nén nỗi lòng xúc động, nhìn người khổng lồ ngửa đầu gầm lên, nhìn người đàn ông gầy bỗng vọt ra, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đến gần tộc nhân Đấu Tháp tộc. Gã vung lên tay phải đánh ra một đấm.

Cốt trượng tan vỡ, tộc nhân Đấu Tháp tộc hộc máu, không biết dùng cách gì mà người bắn ra sau, ngàn cân treo sợi tóc né đi sát khí lần này. Gã nhanh chóng thụt lùi, hướng tới mười ba chiến thuyền của Tô Minh.

Người đàn ông gầy không chút do dự đuổi theo.

Tu sĩ trên mười ba chiến thuyền mắt lộ tia lạnh lùng, có mấy người đứng dậy. Miêu Nữ bên cạnh Tô Minh tập trung nhìn. Áp lực tỏa ra từ mười ba chiến thuyền, tỏa định tộc nhân Đấu Tháp tộc và người đàn ông gầy đang tới gần.

“Để họ tới.” Tô Minh lên tiếng.

Áp lực từ mười ba chiến thuyền tỏa ra.

"Phấn thưởng, suy nghĩ tông..."

Tộc nhân Đấu Tháp tộc lập tức mở miệng nói với đám Tô Minh, nhưng tiếng nói rất phức tạp khó hiểu, không biết có nghĩa gì, nhưng nhìn biểu tình và trạng thái thì chắc là cầu cứu.

“Hắn muốn chúng ta cứu hắn, đồng ý dùng dị bảo trong tộc để báo đáp.” Miêu Nữ nhỏ giọng nói.

Tô Minh không lên tiếng, nhìn chằm chằm người đàn ông gầy, nhìn người kia lúc truy kích thì hộc máu, thân hình chớp mắt hóa thành huyết vụ, tốc độ bạo tăng. Giây phút tộc nhân Đấu Tháp tộc bước vào một chiến thuyền thì gã vọt đuổi theo, sương khói xuyên thấu thân hình đối phương, tiếng nổ vang vọng, tộc nhân Đấu Tháp tộc miệng mũi chảy máu chết, ngã gục trên chiến thuyền.

Sương khói ngưng tụ hóa thành bóng dáng người đàn ông gầy, hung tợn trừng đám người Đạo Thần Tông, người gấp khúc giống như mãnh thú, chậm rãi thụt lùi, túm lấy tộc nhân Đấu Tháp tộc đã chết. Chính lúc gã định rời đi thì Tô Minh bỗng lên tiếng.

“Ngươi thuộc bộ lạc Vu tộc nào, Đại Vu Công của ngươi là ai?"

Người Đạo Thần Tông nghe không hiểu lời Tô Minh nói, ngây ra. Đây là tiếng của Vu tộc, lúc trước Tô Minh học trong bộ lạc Vu tộc.

Người đàn ông gầy vốn định thụt lùi nghe vậy khựng lại, nhìn chằm chằm Tô Minh đứng trên chiến thuyền khác, lắc người, túm cái xác rời khỏi chiến thuyền, trở lại thiên thạch gã đào hố, đặt mấy cái xác vào hố, lại túm một cái xác khác ấn mạnh xuống đất, liên tục vài lần đến khi ấn ra hố sâu thì quăng xác vào trong hố.

Quăng hết chín cái xác vào hố xong người đàn ông gầy ngoái đầu, nhìn Tô Minh trên chiến thuyền, bỗng giơ tay phải rạch cổ làm động tác giết, mắt lóe tia sáng lạnh, lắc người định đi xa.

Tô Minh hừ lạnh, mắt bỗng trở nên sâu thẳm, lực lượng nhiếp hồn toát ra từ mắt hắn, hình thành từng đợt dao động quanh trời sao. Lực lượng nhiếp hồn này theo ánh mắt Tô Minh giáng xuống thân thể người đàn ông gầy.

Bước chân lao nhanh của người đàn ông gầy khựng lại nữa, biểu tình lộ kỳ dị, giơ tay phải vỗ người, lập tức phun ra máu, thân hình biến thành sương đỏ, chớp mắt hình thành huyết ảnh, tốc độ tăng vọt gấp mấy lần.

Tô Minh không chút do dự nhấc chân tới trước.

"Các ngươi tiếp tục tiến tới, tìm chỗ an toàn thì ngừng lại chờ ta trở về. Ta có cảm ứng với chiến thuyền, sẽ tìm đến các ngươi.” Tô Minh vừa nói vừa đi ra khỏi thuyền.

Minh Ân Cửu Lão sau lưng Tô Minh chưa kịp nói gì thì hắn lại cất tiếng nói.

“Bất cứ ai cũng không được đi theo ta, bao gồm cả Hứa Tuệ ngươi, đây là mệnh lệnh của ta."

“Ta có thể không đi, nhưng ngươi phải mang theo Huyên Ly, cô ta từng cư ngụ ở thần nguyên tinh hải mấy trăm năm, hiểu nhiều về tập tục chỗ này.” Hứa Tuệ ở trên một chiến thuyền khác bình tĩnh nói.

Nếu không trải qua chuyện Đề Đào Thú, tuy lời Tô Minh nói có thể mệnh lệnh cho người khác nhưng với Hứa Tuệ thì chẳng đáng là gì, tuy nhiên hôm nay thì khác, lời hắn nói khiến cô do dự.

"Không được!” Giọng Tô Minh từ xa truyền đến.

Tô Minh hóa thành cầu vồng lao nhanh trong tầng thiên thạch. Không ai chú ý thấy lúc Tô Minh rời đi, trên thuyền của hắn, trong gian phòng hạc trọc lông, con hạc trọc lông đang đập cánh phủ lên Minh Long, hóa thành bụi trần, lặng lẽ rời khỏi chiến thuyền lao hướng Tô Minh rời đi.

Minh Ân Cửu Lão im lặng, họ nhìn nhau, có ý định đi theo bảo vệ nhưng lời Tô Minh tỏ rõ ý chém đinh chặt sắt. Minh Ân Cửu Lão im lặng, thầm thở dài nhưng không cưỡng ép đi theo, vì họ không thấy Hứa Tuệ đâu.

Mười ba chiến thuyền chậm rãi tiến lên, hướng tới ngoài rìa thần nguyên tinh hải, tìm chỗ an toàn neo lại, chờ đợi thiếu chủ của họ trở về.

Trong tầng thiên thạch, Tô Minh đi không nhanh không chậm, không dốc hết tốc độ mà xa xa đuổi theo người đàn ông gầy trước mắt. Ảo ảnh Vu tượng trên thân người đàn ông này là manh mối Tô Minh nhất định phải tìm được, chuyện này rất quan trọng với hắn, nên hắn mới một mình đuổi theo.

Một lát sau, Tô Minh đang truy kích bỗng giơ tay phải vung sau lưng, lập tức không khí phát ra tiếng bùm bùm, hạc trọc lông và Minh Long biến thành con chó to, một đen một vàng xuất hiện bên cạnh hắn.

Hạc trọc lông biến thành con chó đen nháy mắt, lắc đuôi, bộ dạng nịnh nọt.

“Đuổi theo.” Tô Minh trừng hạc trọc lông.

Hạc trọc lông vội gật đầu, rống to với bóng lưng người đàn ông gầy phía xa, tốc độ cực nhanh, vèo một tiếng lao ra. Con chó vàng sau lưng nó thì lười biếng theo sau, thỉnh thoảng nhìn phía xa.

Trong tầng thiên thạch, người đàn ông gầy nhíu mày, mắt lóe sát khí, nhưng bước chân không tạm dừng. Trực giác cho gã biết kẻ đuổi theo phía sau là cường giả mạnh nhất gã từng gặp. Gã không có nắm chắc chiến thắng người này, càng làm gã nghi ngờ là người này biếtc nói tiếng Vu tộc, còn biết cách gọi Vu Công. Gã cảm giác trên người đối phương có sự quen thuộc Vu tộc bọn họ. Đặc biệt là ánh mắt mới nãy của đối phương cho gã cảm giác Vu nhiếp hồn.

Mắt thấy đối phương đuổi theo không bỏ, người đàn ông gầy hừ lạnh, chuyển hướng lao nhanh hướng bên phải, xuyên qua từng thiên thạch, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Tô Minh theo sau, mắt lạnh nhìn người đàn ông, hắn muốn nhìn xem người này rốt cuộc đi đâu, không vội vã đuổi theo, dù sao xem bộ dạng người này sẽ không chịu dễ dàng nói ra đáp án hắn muốn.

Thời gian trôi qua từng ngày, chớp mắt là nửa tháng.

Trong nửa tháng này Tô Minh luôn giữ khoảng cách với người đàn ông gầy, không dài không ngắn, khoảng cách này khiến đối phương sinh ra uy hiếp, vậy là tự nhiên hình thành áp lực không ngừng tăng theo nửa tháng.

Loại áp lực này đủ khiến người ý chí yếu ớt tinh thần tan vỡ. Thuật săn bắn này từ nhỏ Tô Minh đã am hiểu, giờ phút này thi triển càng thành thạo. Đương nhiên nếu không có hạc trọc lông trên đường cứ lải nhải thì sẽ càng tốt hơn.

“Ha, cháu trai, đừng chạy nhanh vậy chứ, để Hạc gia gia ngươi nghỉ chút."

"Ái dà, ngươi vẫn chạy? Hạc bà nội ngươi, tiểu tử nhà ngươi có tinh thạch a, Hạc gia gia ngửi được mùi rồi, ngươi đừng chạy!"

“Ngươi chờ đi, đợi Hạc gia gia đuổi theo ngươi thì ta sẽ khiến đại hoàng cắn mông ngươi, cắn sứt mông luôn!"

Con chó vàng đã quen bị hạc trọc lông trêu chọc, mắt trợn trắng, kKhông thèm để ý, nhưng không biết tại sao trong lòng có xúc động muốn xông lên cắn mông người đằng trước.

Bình Luận (0)
Comment