Trong mắt Tô Minh xuất hiện huyết nguyệt kinh người. Vầng trăng tỏa ra yêu dị khiến những người tại đây trông thấy đều chấn động tinh thần. Trong chớp mắt này, Tất Đồ chiến đấu với A Công trong sương đỏ trên trời đột nhiên cảm thấy bứt rứt trong người, cảm giác này bỗng nhiên xuất hiện nhưng không phải là lần đầu tiên. Lão nhớ rõ mấy tháng trước từng có một lần, mình cũng cảm giác loại bất an khó chịu này.
Dường như khí huyết không chịu khống chế sắp rời khỏi người, cúng bái thứ gì đó.
Mặc Tang chiến đấu với Tất Đồ vốn dĩ sắp không thể chống được nữa, nhưng giờ mắt ông chợt lóe, nhận ra biến hóa khí huyết trong người Tất Đồ. Ông bước ra một bước, con rắn ở bên cạnh gầm rống, nhân cơ hội phát động uy lực Man thuật.
Thoáng chốc trên trời một mảnh sương đỏ cuồn cuộn dấy lên, dường như Tất Đồ muốn rút lui.
Hình ảnh này khiến mọi người dưới đất kinh ngạc vì huyết nguyệt trong mắt Tô Minh, cũng càng rung động trận chiến mạnh nhất trên trời.
“Rút lui!” Hai mắt Nam Tùng chợt lóe ánh sáng, vung lên tay áo, mang các Man Sĩ Ô Sơn bên cạnh nhanh chóng lùi ra sau. Lúc họ lùi lại, chín người Hắc Sơn bộ lạc kiềm nén chấn kinh, không nhìn bầu trời nữa mà chạy nhanh đuổi theo.
Lùi ra trăm mét, Nam Tùng cắn đầu lưỡi phun búng máu. Máu tươi hóa thành cánh tay to màu đỏ, đập hướng chín người Hắc Sơn bộ lạc.
Tiếng chấn vang vọng, như có động đất, cánh tay đỏ to lớn cứng rắn cản đám người Hắc Sơn bộ lạc truy đuổi.
“Ta có thể cảm nhận được còn có một số Man Sĩ Hắc Sơn bộ lạc, đang trên đường tới đây…Ta phải thi triển Man thuật, các ngươi hãy hộ pháp tranh thủ thời gian cho ta!” Nam Tùng nói, lập tức ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt lại, hơi thở bỗng chốc biến mất. Nhưng từng sợi máu trên người ông quái dị vặn vẹo như xếp thành một đồ án.
Bắc Lăng cõng cha, y đã không có sức chiến đấu, dù là chạy vội cũng cực kỳ gian nan. Còn về Tiễn Thủ, gã đã mất đôi chân, miễn cưỡng không để mình ngất xỉu, nhưng xem bộ dáng thì sắp không chịu đựng nổi nữa.
Lôi Thần giãy giụa muốn xuống khỏi lưng Tô Minh. So với đám người Bắc Lăng thì dù gã nỏ mạnh hết đà nhưng còn có thể đấu một trận, bảo vệ bên người Nam Tùng.
Lần này trừ Tô Minh ra, còn có một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Mặt gã không có chút máu, cánh tay trái nát bấy, nhưng tay phải nắm chặt trường mâu, liếc Tô Minh một cái, cùng hắn đứng ở đằng trước.
“Tô Minh!” Sau lưng Tô Minh truyền đến thanh âm yếu ớt.
“Cây cung này, đưa ngươi!” Khi Tô Minh quay đầu lại, Tiễn Thủ nhìn hắn, ý bảo Bắc Lăng lấy xuống cây cung cùng với ba mũi tên còn lại ném hướng hắn. “Từ nay về sau ngươi chính là Tiễn Thủ Ô Sơn bộ lạc ta! Ta đã từng thấy tài bắn tên của ngươi, rất giỏi.” Tiễn Thủ mỉm cười, từ từ nhắm mắt lại. Gã không chết nhưng chống không nổi đã hôn mê.
Tô Minh nhận lấy cây cung và tên. Cung rất nặng, mặt trên lộ ra sát khí, dính không ít máu. Sau khi nó bị Tô Minh nắm lấy, hắn im lặng cột bao đựng tên lên lưng, gật đầu với Bắc Lăng, xoay người nhìn hướng đằng trước, bàn tay khổng lồ do máu Nam Tùng biến thành đang ngăn cản người Hắc Sơn bộ lạc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, từng chút một, từ người Nam Tùng dần tích lũy khí thế cực kỳ khủng khiếp. Có thể tưởng tượng ra, một khi ông hoàn thành quá trình sẽ thi triển ra Man thuật cực kỳ kinh khủng.
Nhưng ngay lúc này, tay đỏ đột nhiên vỡ nát, chín người Hắc Sơn bộ lạc bên trong đều lao ra, dữ tợn bay thẳng hướng đám người Tô Minh.
Đôi mắt Tô Minh chợt lóe sát khí, tay trái cầm cung mạnh nâng lên, tay phải nhanh chóng rút một mũi tên sau lưng, lập tức kéo ra dây cung. Từng tiếng rung động khiến dây cung kéo thành hình nửa vầng trăng, khí thế khó thể hình dung bùng phát từ người Tô Minh. Sợi máu toàn thân hắn bộc phát, ngưng tụ ở mũi tên này, mạnh buông tay, tiếng rít sắc bén điếc tai.
Chỉ thấy mũi tên kia mang theo điên cuồng rít gào như muốn xé rách hư không bay thẳng tới phía trước, giết một trong chín người Hắc Sơn bộ lạc sắp tới gần.
Tô Minh biết lúc này không thể lãng phí dù chỉ một mũi tên. Cho nên tên này không phải hướng về tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc hoặc Tất Đồ, mà là một tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc tầng thứ năm Ngưng Huyết cảnh.
Một mũi tên bắn ra, trong tiếng rít hóa thành luồng sáng đen, thoáng chốc trúng ngực tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc, trực tiếp nổ tung. Gã bị mũi tên xuyên thấu, thân thể bị kéo lùi vài bước, ngã xuống.
Cùng lúc đó, khi Tô Minh lấy ra mũi tên thứ hai, khi kéo cung thì tám người Hắc Sơn bộ lạc đã tới gần ba mươi mét. Chỉ sợ mũi tên chưa bắn ra thì chúng sắp tới gần.
Nhưng lúc này, gã đàn ông ba mươi tuổi bên cạnh Tô Minh cất tiếng cười to, bước nhanh xông tới trước. Khi chúng tiến sát tới, gã chẳng chút do dự, toàn thân tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, sợi máu kéo dài sắp tự nổ!
Muốn dùng thân thể để kéo dài thời gian cho mũi tên Tô Minh, ngăn cản Hắc Sơn bộ lạc. Tô Minh im lặng, đối với tộc nhân hy sinh, hắn dùng hành động biểu đạt bi thương và phẫn nộ trong lòng. Khi mũi tên thứ hai bắn ra, hắn nghe thấy tiếng nổ, là tộc nhân đó đã chết.
Gã đàn ông ba mươi tuổi không phải không yêu quý mạng sống, nhưng sinh mệnh so với tộc nhân thì gã chọn tộc nhân được an toàn. Thanh âm tự nổ quanh quẩn, cứng rắn cản trở tám người Hắc Sơn bộ lạc trong thời gian ba giây!
Ba giây này Tô Minh bắn ra mũi tên thứ hai, lần nữa xuyên qua ngực một tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc, khiến tên đó phun máu tắt thở.
Cùng lúc đó, mũi tên thứ ba của Tô Minh bắn ra lúc lực lượng tự bạo của tộc nhân biến yếu.
Tên rời cung, Tô Minh không nhìn kết quả mà là khom lưng, chẳng chút do dự rướn người lên, tay phải chợt lóe ánh sáng đỏ, Huyết Lân Mâu xuất hiện trong lòng bàn tay.
Tô Minh học được im lặng, không gào thét mà chạy nhanh tiến lên. Phía sau hắn là Nam Tùng đang tích lũy Man thuật cường đại, là Lôi Thần không có nhiều sức chiến đấu, là Bắc Lăng trọng thương và Tiễn Thủ hôn mê. Bây giờ có thể chiến đấu chỉ còn mỗi mình Tô Minh.
Hắn không thể lui ra sau, chỉ có thể tiến tới! Tầm mắt hắn mông lung, trước ngực vẫn còn mũi tên đó. Hắn không dám rút ra, một khi rút, có lẽ sẽ bị thương càng nặng, lúc trước miễn cưỡng tăng tu vi gây vết thương ẩn giờ dần hiện ra.
Một mình hắn xông tới, trước mắt bao gồm cả tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, còn lại sáu người này! Dù sáu người đều bị thương nhưng đang điên cuồng nhào lên.
Lôi Thần siết chặt nắm tay, nhưng gã biết mình là lá chắn cuối cùng. Dù chết gã cũng phải chết tại đây. Gã đi ra vài bước, đứng trước mặt Nam Tùng, nhìn Tô Minh chiến đấu, giọt lệ lăn dài.
“Tô Minh, cậu đã nói tôi không thể chết trước, nếu chết chúng ta phải cùng nhắm mắt…”
Tôi sẽ!
Không có thanh âm mãnh liệt, Tô Minh như biến thành người câm. Nhưng hắn ra tay lại tàn nhẫn vượt qua độ tuổi nên có. Trường mâu trong tay, chiến đấu với tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc!
Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc là cường giả tầng thứ tám Ngưng Huyết, thậm chí còn mạnh hơn Diệp Vọng một chút. Tuy nói gã bị thương nhưng không phải người như Tô Minh có thể chống cự. Khoảnh khắc ***ng chạm, khóe miệng Tô Minh chảy máu tươi, cứng rắn chịu đựng một đấm của tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc. Thân thể hắn quái dị xoay vòng, trường mâu quét ngang, mục tiêu rõ ràng là người đứng bên cạnh.
Đó là một Man Sĩ tầng thứ sáu Ngưng Huyết cảnh. Gã đang đi cạnh tộc trưởng, nhe răng cười. Gã như có thể thấy sau đó cơ thể Tô Minh sẽ nổ tung. Nhưng gã không thấy hình ảnh đó. Huyết Lân Mâu rít gào tới gần, gã ngây ra bị nó đâm xuyên, bùm một tiếng đóng chặt xuống đất. Người Tô Minh bắn ra máu tươi, xoay một vòng ra sau, khoảnh khắc rơi trên đất, năm người Hắc Sơn bộ lạc đang chạy nhanh muốn bước qua. Nhưng Tô Minh im lặng vùng vẫy đứng lên, cười thảm, hai tay duỗi thẳng. Ánh trăng giáng xuống quanh người, vòng thành từng sợi tơ bị hắn vung ra, sợi tơ bay thẳng tới năm người.
Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc mắt chợt lóe sát khí, nâng lên tay phải mạnh đẩy Tất Đồ, sức đẩy cho Tất Đồ mượn lực nhảy lên, tràn ngập sát khi xông tới chỗ Lôi Thần.
Còn tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc thì gầm một tiếng, cả người phát ra ánh sáng đỏ máu, sau lưng xuất hiện con gấu đỏ cao hơn mười mét, đó là do Man Văn không đông lại biến thành. Nó phát ra gầm điếc tai, lấy thân hình cản trở tơ trăng Tô Minh vung ra.
Nhưng gã xem thường thuật đặc biệt của Tô Minh, nhất là trăng hôm nay tuy không tròn nhưng cũng gần như vậy. Uy lực ánh trăng ***ng chạm gấu đỏ, đâm xuyên vào trong khiến con gấu phát ra tiếng hét thê lương. Nhưng mắt tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chợt lóe, chỉ thấy gấu đỏ nổ tung, nương lực lượng bạo tạc phá vỡ tơ trăng. Có lực lượng quét hướng xung quanh, rơi vào người Tô Minh khiến hắn phun ra máu tươi, thân thể bị ném bay lên trời.
Ở giữa trời, Tô Minh thần trí không rõ, trông thấy trong rừng cây lại có hơn mười bóng người Hắc Sơn bộ lạc đang chạy nhanh tới. Hắn trông thấy Lôi Thần đứng trước mặt Nam Tùng đang gầm lên lao ra, đối thủ chính là Tất Đồ tàn nhẫn.
“Kết thúc rồi sao…nhưng ta…còn có thể chiến đấu…ta còn có một mũi tên!”
Sự vật trong mắt hắn bỗng biến chậm rãi. Hắn không nghe thấy thanh âm nào. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Tất Đồ sắp tới gần Lôi Thần. Cơ thể hắn được ánh trăng bao phủ. Tay trái Tô Minh cầm cung, tay phải nắm lấy mũi tên trước ngực, kéo mạnh, đau đớn hóa thành sát khí, toàn thân máu bắn tứ tung. Hắn đem mũi tên nhuộm máu đặt trên cây cung mạnh bắn mũi tên hướng Tất Đồ!