Cậu Nghĩ Tôi Không Dám Đồng Ý Ư?

Chương 8

Khi Mạnh Duệ quay đầu lại, tôi liếc thấy trong ánh mắt của Chu Dịch lóe lên một tia đắc ý.

“Cậu lớn lên cùng tôi, luôn quan tâm chăm sóc tôi. Cậu đẹp trai, chững chạc, thông minh hơn tôi, cũng dũng cảm hơn tôi.”

“Nhưng hôm nay, tôi mới nhận ra, hóa ra Chu Dịch cậu chỉ là một kẻ mạnh miệng yếu gan, đúng là đồ hèn nhát!”

“Xem ra bao năm nay tôi mù mắt mới không nhận ra cậu là loại người này!”

Nói xong, cô ấy cố tỏ ra mạnh mẽ xoay người, kéo tôi ra khỏi tòa nhà. Đến con đường nhỏ rợp bóng cây, cô ấy mới ôm chặt lấy tôi, bật khóc nức nở.

Tôi vội vỗ lưng cô ấy, dỗ dành:

“Không sao đâu, sau này không thích cậu ta nữa là được.”

“Giờ biết Chu Dịch là người thế này vẫn còn kịp, nếu mà…”

Tôi chưa nói hết câu, cô ấy đã vỗ mạnh lên lưng tôi một cái:

“Ai thèm để ý đến tên ngu Chu Dịch đó chứ! Tớ lo cho cậu thì có!”

“Cậu không biết đâu, khi Tịch Vọng chạy đến tìm tớ, tớ sợ muốn chết!”

“Bọn họ không đánh cậu chứ?” Giọng cô ấy nghẹn lại, run rẩy hỏi, “Xin lỗi, tất cả là lỗi của tớ. Tớ không nên tỏ thái độ với Chu Kiều, liên lụy đến cậu.”

Tôi nhân cơ hội này, nước mắt ngắn dài, làm nũng:
“Bọn họ bóp vai tớ đau lắm, thật sự rất đau.”

“Tớ sẽ không, tớ sẽ không bao giờ thích Chu Dịch nữa, huhu. Xin lỗi Gia Gia.” Cô ấy vừa khóc vừa đảm bảo:

“Nếu tớ mà còn thích cậu ta, tớ chính là một con chó! Một con chó xấu xí nhất, bẩn thỉu nhất, thối tha nhất!”

Sau khi tôi và Mạnh Duệ an ủi nhau một lúc lâu, Tịch Vọng với khuôn mặt đầy vết thương xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng vàng nhạt chiếu lên gương mặt cậu ấy, làm vết máu ở khóe mắt càng thêm rõ ràng.

Tôi đưa cho cậu ấy một tờ giấy:

“Cậu một mình đấu ba người à, đại ca?”

Cậu ấy nhìn tay tôi, đôi mắt đen tuyền lộ vẻ ngượng ngùng, mãi mà không dám đưa tay ra nhận.

Người này ngơ ngẩn cái gì thế?

Tôi giơ tay vẫy trước mặt cậu ấy:

“Này, lau đi chứ, cậu đang diễn phim à?”

Cậu ấy nhận lấy tờ khăn giấy, nhưng chỉ nắm chặt trong tay.

Tên này không ngốc thật đấy chứ, phải nhắc mới chịu làm.

Tôi vừa định mở miệng thì cậu ấy đột nhiên nói:
“Xin lỗi, Chung Lệnh Gia.”

Cơn gió nhẹ thổi qua, làm tóc cậu ấy rối bời, ánh mắt đầy áy náy trông không giống giả vờ.

“Hôm nay tôi tỏ tình với cậu, thật ra chỉ là do mấy người đó bày trò, tôi lại sợ bị họ coi thường, cô lập nên mới tham gia.”

“Chuyện này nữa, tôi hoàn toàn không biết. Tôi không ngờ họ lại lừa cậu đến đó.”

“Lúc đầu tôi đứng ở cổng trường chờ cậu để xin lỗi.”

Làn da cậu ấy trắng, đường nét khuôn mặt sắc sảo, thường ngày là vẻ kiêu ngạo bất cần, nhưng lúc này, không ngờ lại có chút đáng yêu.

Bình Luận (0)
Comment