Cẩu Ở Tiên Giới Thành Đại Lão (Bản Dịch)

Chương 33 - Nhỏ Yếu Chính Là Tội

Trong ấn tượng của Uông Trần, hoặc có thể nói là trong trí nhớ nguyên chủ để lại cho hắn thì hình tượng của du thương đều là hiền lành dễ gần.

Khi bọn họ cõng hòm xiểng treo chuông đồng xuất hiện luôn đưa tới rất nhiều trẻ con đi theo phía sau, làm nơi thôn quê trở nên rộn ràng hơn.

Du thương cung cấp các loại đồ dùng hàng ngày cho tu sĩ phân tán ở tầng chót, cùng lúc đó còn thu mua những nguyên liệu muôn hình muôn vẻ, làm cho cuộc sống của mọi người trở nên tiện lợi hơn rất nhiều.

Bọn họ luôn cười tủm tỉm, giao dịch cũng rất công bằng, cực ít có hành vi cố ý lừa dối người khác.

Hai ngày trước, Uông Trần từng nhìn thấy tên du thương này.

Hoàn toàn phù hợp với ấn tượng trong trí nhớ của hắn.

Nhưng đúng là đối phương, đêm khuya lại vào nhà cướp lấy tính mạng của hắn!

Vì sao?

Mưu tài hại mệnh!

Uông Trần không nghĩ ra được lý do gì khác.

Có thể chắc chắn một điều, mấy ngày nay hắn kiếm được không ít linh thạch dựa vào việc giết chết địa tê ngưu.

Cũng làm cho những người khác mơ ước!

Uông Trần nhớ sau khi du thương đi không lâu, có rất nhiều nhà chạy tới mời hắn giúp đỡ.

Chắc hẳn chính là tên du thương này tuyên truyền, để hắn kiếm được càng nhiều linh thạch hơn, nuôi béo rồi mới giết.

Có khi đối phương còn tiến hành điều tra hắn.

Càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng!

Uông Trần nhận ra, gần đây mình đã quá nổi bật rồi.

Khi vừa mới xuyên tới đây, khi hắn biết được sự tàn khốc của thế giới này, hắn chỉ nảy ra một suy nghĩ là “cẩu”.

Chỉ là đời trước Uông Trần vẫn luôn sinh sống trong hoà bình, có những thói quen đã biến thành tự nhiên, vừa không chú ý, suýt nữa đã chôn vùi cái mạng nhỏ của mình.

Thật ra đến tận bây giờ, số linh thạch hắn kiếm được cũng chỉ mới được khoảng trăm viên.

Còn không đủ để mua túi trữ vật có dung tích lớn hơn một chút.

Nhưng chút linh thạch này đã làm người khác ra tay độc ác!

Bây giờ Uông Trần đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

Thực lực của hắn còn quá yếu, mà ở Tu Tiên giới, nhỏ yếu chính là tội!

Linh thạch không thể không kiếm, nhưng làm việc bắt buộc phải khiêm tốn rồi lại khiêm tốn, không cần lặng lẽ vào thôn bắn súng.

Nhìn thi thể trên mặt đất, ánh mắt của Uông Trần trở nên kiên định.

Hắn không thể tái phạm cùng một lỗi, tăng thực lực mới là việc quan trọng nhất lúc này!

Hắn cẩn thận sờ soạng thi thể của du thương lại lần nữa, cuối cùng lấy ra một miếng ngọc bội.

Miếng ngọc bội hình rùa này được đeo trên cổ của thi thể, được giấu trong quần áo.

Khi Uông Trần tìm thấy thì bên ngoài miếng ngọc bội này đã có vô số vết nứt, hiển nhiên là đã hỏng.

Nhớ tới chuyện tối qua, hắn đoán miếng ngọc bội này hẳn là một pháp khí hộ thân.

Nếu Canh Kim chỉ của hắn không đột phá tới cảnh giới đại thành thì người đang nằm trên mặt đất hẳn chính là hắn!

Uông Trần cất ngọc bội đi rồi lấy bình bạch ngọc đựng loại thuốc bột có mùi lạ ra.

Sau đó, hắn mở nút bình ra đổ một ít thuốc bột lên miệng vết thương trên thi thể.

Xèo ~

Lượng thuốc bột chỉ nhiều hơn móng tay cái một chút vừa chạm vào vết thương đã toả ra một làn khói trắng.

Miệng vết thương bắt đầu hoà tan với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Quả nhiên là Hoá Thi tán!

Mê Tiên hồ, Hoá Thi tán, bùa Vãng Sinh…

Đây tuyệt đối không phải là lần đầu tiên kẻ này vào nhà cướp của.

Uông Trần nhặt con dao găm rơi trên mặt đất lên rồi đâm mấy nhát vào những vị trí khác nhau trên thi thể.

Sau đó lần lượt đổ Hoá Thi tán lên.

Tốc độ bị ăn mòn của thi thể đột nhiên tăng nhanh.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, một thi thể hơn năm mươi cân tính cả quần áo đã biến thành nước mủ.

Uông Trần lại lấy tấm bùa Vãng Sinh duy nhất trong túi trữ vật ra.

Hắn đặt mặt phải của lá bùa ra bên ngoài, mặt trái kề sát lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

Cùng lúc đó còn rót pháp lực vào để kích phát lá bùa.

Bùa Vãng Sinh trên lòng bàn tay lập tức toả ra ánh sáng chói mắt, từng điểm sáng như lưu huỳnh bay múa.

Không ít điểm sáng bay xuống bãi nước mủ dưới mặt đất.

“Trần về trần, thổ về thổ, vong hồn về hậu thổ…”

Bình Luận (0)
Comment