Cẩu Ở Tiên Giới Thành Đại Lão (Bản Dịch)

Chương 37 - Thiên Công

Thiên công lập tức bị trừ một điểm, Căn cốt tăng lên ba điểm trong cùng một lúc.

Uông Trần lập tức cảm giác được xương cốt trong toàn bộ cơ thể hơi ngứa như có thứ gì đó sắp chui ra ngoài vậy.

Nhịp tim đột nhiên tăng lên, máu trong cơ thể sôi trào.

Cả người như sắp bay lên.

Nhưng chuyện này chỉ kéo dài trong một lát.

Uông Trần thật sự rất muốn cộng thêm mấy điểm vào cột Căn cốt, làm dấu cộng phía sau biến thành màu xám.

Bởi vì lúc trước từng cộng điểm cho Canh Kim chỉ nên hắn cũng không hề cảm thấy bất ngờ.

Hiển nhiên là cách cộng điểm của Thiên công cũng giống như Nhân đức.

Lần thứ nhất sẽ tiêu hao 1 điểm, lần thứ hai sẽ tiêu hao 10 điểm.

Về phần có phải lần thứ ba sẽ mất 100 điểm không thì hắn còn phải nghiệm chứng thêm.

Không thể tăng Căn cốt nữa, Uông Trần lập tức cộng thêm một điểm vào Ngộ tính.

Khác với cộng Căn cốt, Ngộ tính tăng lên ba điểm nhưng hắn hoàn toàn không có cảm giác gì.

Thể chất, Thần hồn và Công pháp có thể cộng thêm nhưng tạm thời Uông Trần không có ý định cộng.

Hai cái đằng trước có thể tăng lên nhờ vào việc tu luyện công pháp.

Cái đằng sau thì một khi đột phá, hắn sẽ lập tức từ Luyện Khí sơ giai bước vào Luyện Khí trung giai.

Dựa vào tình trạng cơ thể hiện giờ của Uông Trần thì hiển nhiên là làm vậy không phải là một quyết định sáng suốt!

Hắn đã suy nghĩ kỹ rồi.

Chờ đến khi nội thương khỏi hẳn, hắn sẽ lập tức tới thành Vân Sơn thuê động phủ để phá bình cảnh.

Nơi đó nhiều linh khí, có lợi cho việc củng cố cảnh giới và việc tu hành.

Chỉ tăng hai điểm nên Uông Trần cảm thấy còn chưa thoả mãn.

Hắn bèn tăng thêm cho Thiên Cơ Biến một điểm.

‘Trang bị’: Thiên Cơ Biến (phong ấn): 4/100000

‘Nhân đức (phá cảnh): 14’

Quả nhiên là tiêu hao điểm Nhân đức!

Uông Trần cảm thấy sung sướng, cũng cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn đóng bảng Tu Tiên lại rồi tháo mặt nạ Thiên Cơ Biến ra, sau đó cất cả pháp kiếm và nó vào trong túi trữ vật.

Tiếp đó quay về tĩnh thất tiếp tục tu luyện.

Trong đan điền trống rỗng, không có pháp lực bảo vệ bản thân, một khi gặp nguy hiểm, vậy thì muốn khóc cũng không kịp nữa rồi.

Cũng không biết là ảo giác hay là vì Căn cốt và Ngộ tính đều được cộng thêm điểm mà khi tu Ngũ Hành Công, Uông Trần rõ ràng cảm thấy sự nắm giữ và lý giải của mình về công pháp này sâu sắc hơn không ít.

Tốc độ ngưng khí đều tăng lên một chút.

Ngày thứ hai, Uông Trần vẫn đóng cửa không ra ngoài, ở trong nhà khôi phục cơ thể tới trạng thái tốt nhất.

Đến ngày thứ ba, hắn cảm thấy kinh mạch đã khỏi hẳn mới ra ngoài đi tới thành Vân Sơn.

Uông Trần đón một chiếc xe ngựa đi ngang qua ở ven đường.

Loại xe ngựa này do hai con ngựa Long Lân kéo và rất phổ biến xung quanh khu vực núi Vân Dương.

Chủ yếu là dùng để đón khách.

Chỉ cần cho xa phu một mảnh nhỏ linh làm tiền xe là hắn có thể kéo đến cửa thành Vân Sơn.

Số lần nguyên chủ đi xe ngựa Long Lân có thể đếm được trên đầu ngón tay. Để tiết kiệm một mảnh nhỏ linh thạch, hắn tình nguyện đi bộ năm mươi dặm.

Uông Trần thật sự không quan tâm đến chút tiền lẻ này.

Bây giờ, tiền tiết kiệm của hắn đã đột phá một trăm linh thạch, lại sờ thi thể kiếm thêm được một khoản.

Sau này ăn hết linh gạo cũng không nhai trấu!

Khi Uông Trần lên xe, trong buồng xe đã có mười mấy người đang ngồi.

Bọn họ đều là tu sĩ tầng dưới chót muốn tới thành Vân Sơn, trong đó có không ít đều là linh thực phu.

Phần lớn bọn họ đều tỏ ra vẻ đau khổ, còn có người than thở.

Thông qua việc nghe cuộc đối thoại của những người này, Uông Trần biết địa tê ngưu đã tác động đến toàn bộ khu vực ngoại môn.

Có hàng nghìn hàng vạn linh điền gặp nạn, rất nhiều linh thực phu tổn thất nặng nề.

Nhưng phái Vân Dương vẫn chậm chạp không có phản ứng gì, để mọi người tự cứu giết địa tê ngưu.

Nếu tình hình này tiếp tục kéo dài thì chỉ sợ không có bao nhiêu nhà có thể nộp đủ tiền thuê ruộng vào cuối mùa hè.

Bình Luận (0)
Comment