Uông Trần càng nhiệt tình hơn.
Dựa vào cảm giác kỳ diệu với linh lúa, hắn đã tìm ra địa tê ngưu trong linh điền một cách thuận lợi.
Tổng cộng giết chết bảy con địa tê ngưu!
Kỹ năng Canh Kim chỉ của hắn không phải bách phát bách trúng, trong lúc đó cũng trượt tay hai lần.
Nhưng kinh nghiệm kỹ năng vẫn được cộng thêm.
Nhưng cũng bởi vậy mà hắn mệt đến nỗi suýt tê liệt, đan điền trống rỗng, pháp lực hầu như hao hết toàn bộ.
Khi Uông Trần đang ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, vừa uống nước suối vừa vui vẻ xem chiến lợi phẩm trong túi trữ vật.
Lại thấy lão Tôn dẫn theo một người đàn ông trung niên khoẻ mạnh vội vàng chạy tới.
Phía sau còn dẫn theo một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
Uông Trần nhận ra người đàn ông này chính là Trương A Đại nhà họ Trương.
Trương A Đại tu vi Luyện Khí tầng sáu, là một người rất có tiếng trong số những linh thực phu ngoại môn của phái Vân Dương.
Hắn chẳng những là một người có tay nghề làm ruộng tốt, mà còn cưới được cô cháu gái của một đan sư thành Vân Sơn.
Phải biết rằng địa vị của đan sư cao hơn linh thực phu rất nhiều.
Bởi vậy, trong phạm vi mấy chục kilomet ở đậy, Trương A Đại nhà họ Trương cũng được coi như là một nhân vật lớn.
Uông Trần không biết lão Tôn đã trả cái giá gì làm Trương A Đại giúp mình giết địa tê ngưu.
Hắn và Trương A Đại cũng chưa từng nói chuyện với nhau.
Nhưng từng có vài mâu thuẫn với Trương Hiểu Sơn đi theo phía sau hắn.
Trương Hiểu Sơn là con trai của Trương A Đại.
Lão Tôn, Trương A Đại và Trương Hiểu Sơn đều chú ý tới Uông Trần đang ngồi dưới bóng cây.
Lão Tôn gật đầu xem như chào hỏi, Trương A Đại coi như không nhìn thấy.
Trương Hiểu Sơn lại nâng mặt lên trời hừ một tiếng.
Ngu ngốc!
Uông Trần âm thầm cười nhạo, nhìn đối phương đi tới linh điền của lão Tôn.
Thật ra hắn cũng muốn nhìn xem Trương A Đại giết chết địa tê ngưu như thế nào.
Nhưng có Trương Hiểu Sơn ở đó, nên hắn quyết định không đi.
Thấy đã sắp đến buổi trưa, Uông Trần bèn đi về nhà.
Bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Đổ linh cốc vào trong nồi, sau đó hắn lại lấy tất cả địa tê ngưu từ trong túi trữ vật ra.
Hắn dùng dao nhỏ cẩn thận đào thịt từ trong bụng của nó ra ngoài.
Trong cơ thể địa tê ngưu có một miếng thịt, tuyết trắng như ngọc, hương vị cũng rất ngon.
Hơn nữa trước khi chế biến cần phải lấy ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phẩm chất của dược liệu, không bán được giá.
Sau khi đào hết thịt ra, Uống Trần thêm nước tương vào trong bát để ướp, loại bỏ mùi tanh của thịt.
Chờ đến khi linh cốc trong nồi gần chín, hắn lại đặt bát vào giữa nồi nấu cùng với cơm.
Chỉ một lát sau, trong phòng bếp nhỏ truyền ra mùi hương của cơm cốc cùng mùi thơm của thịt.
Làm người ta thấy đói bụng.
Uông Trần sắp chảy nước miếng!
“Chít chít!”
Một tiếng chít bỗng nhiên vang lên.
Uông Trần nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy trong góc tường có một con chuột lông trắng không biết chui ra từ khi nào.
Nó ngồi trên mặt đất chắp tay lên xuống, cái mũi hồng hít hít ngửi mùi cơm thịt.
Nhìn rất là thú vị.
Uông Trần hơi cử động ngón trỏ nhưng lại không ra tay.
Nếu là một con chuột lông đen xấu xí thì giờ phút này Canh Kim chỉ của hắn đã bay tới rồi.
Nhưng con chuột lông trắng này rất đáng yêu, lại không trêu chọc đến hắn.
Vậy nên Uông Trần quyết định tha cho nó.
Không ngờ hắn không ra tay làm cho lá gan của con chuột lông trắng này to hơn, nó bò về phía trước cách hắn khoảng hai mét.
Sau đó lại ngồi xuống.
Nhìn Uông Trần với đôi mắt đầy chờ mong.
Uông Trần cảm thấy buồn cười, hắn nghĩ nghĩ rồi đứng dậy mở nắp nồi lên, cầm đũa gắp một miếng thịt địa tê ngưu đã chín.
Ném đến trước mặt nó.
“Chít chít!”
Chuột lông trắng vui sướng kêu hai tiếng.
Nó ngậm lấy miếng thịt trên mặt đất, sau đó xoay người nhanh chóng biến mất trong đống củi chất ở góc tường.