Cậu Ôm Tôi Một Chút

Chương 17

Mèo?

Mèo từ đâu tới vậy?

Tạ Gia Nhiên chưa từng nuôi động vật nhỏ, càng chưa từng nhìn một con mèo nhỏ ở khoảng cách gần như vậy.

Cảm giác thật mới lạ, cậu chăm chú đánh giá nó một lượt, một đôi tai mềm mại, cái đầu nhỏ, toàn thân xù lông, bốn cái móng chân nhỏ xíu, còn có cái đuôi nhỏ đang đung đưa.

Hóa ra loại sinh vật như động vật nhỏ này còn đáng yêu gấp trăm lần so với trong tưởng tượng của cậu.

"Meo ~ meo ~ "

"Meo ~ meo!"

Tiếng mèo con vừa mềm lại ngọt, lúc kêu lên đôi mắt hơi nheo lại, miệng mở rộng, lộ ra đầu lưỡi nhỏ màu đỏ, âm cuối kéo dài khiến tâm người nghe mềm nhũn.

Có lẽ là chờ mãi không thấy được đáp lại, tiếng kêu của mèo con có thêm hai phần oan ức, cái móng vuốt nhỏ duỗi ra cố chụp lấy Tạ Gia Nhiên.

Đáng tiếc là chân quá ngắn, không chụp được, lại để lộ rõ đệm thịt màu hồng nhạt trên chân của mình


Tạ Gia Nhiên hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí, hô hấp chậm lại.

Đặt bút ở trên bàn, cậu thử duỗi một tay ra, chậm rãi tới gần.

Con mèo nhỏ vui vẻ, kêu meo meo duỗi móng vuốt ra đáp lại, nhưng ngay khi sắp đụng tới cái tay kia lại đổi ý, nhanh chóng rụt trở lại.

"Meo?"

Mèo nhỏ nghiêng đầu, hai mắt tròn xoe mở to đầy nghi hoặc.

Tạ Gia Nhiên tránh né hoàn toàn là do phản xạ có điều kiện của bệnh sạch sẽ.

Cậu do dự nhìn tay của mình, lại nhìn mèo nhỏ, xoắn xuýt vài lần, lại lần nữa thử duỗi tay ra sờ đầu nó -------

Lương Túc Niên tắm xong đi ra liền thấy một người một mèo mắt to trừng mắt nhỏ với nhau như vậy.

Con mèo nhỏ thỉnh thoảng còn lắc lắc cái đuôi và với với hai chân, Tạ Gia Nhiên thì ngược lại, cậu ở trong trạng thái bất động hoàn toàn.

Tay phải ngập ngừng muốn thu lại ở giữa không trung, thể hiện rõ ràng nội tâm đang tranh đấu mãnh liệt của cậu.


Lương Túc Niên rất không nể mặt mà cười ra tiếng.

Tạ Gia Nhiên hoàn hồn, có chút lúng túng thu tay về, nhanh chóng liếc hắn một cái, mân môi giả vờ bình tĩnh: "Không biết phòng nào nuôi mèo nữa, thừa dịp cửa phòng chúng ta không khóa chạy vào ..."

"Phòng 205 dưới tầng, tôi mới từ đó về, có lẽ là thằng nhóc này thừa dịp bọn họ không chú ý lẻn theo tôi lên đây."

Lương Túc Niên đi tới, nắm lấy gáy con mèo nhỏ nhấc lên ôm vào trong lồng ngực, Tạ Gia Nhiên nhìn động tác hắn ôm lấy con mèo không biết sao lại khó giải thích được thấy có chút quen mắt.

"Cậu biết nó sao?"

"Biết chứ, con nuôi của tôi, tên khai sinh là Tiêu Quốc Khánh, tên thân mật là Sàm Sàm, quỷ tham ăn." Lương Túc Niên ngẩng đầu nhìn cậu, biết rõ còn hỏi: "Muốn sờ không?"

Tạ Gia Nhiên mạnh miệng: "Cũng tạm."

Cũng không phải là rất muốn, cũng không có gì lạ...


"Nhưng tôi thấy hình như nó rất muốn được cậu sờ nha."

Lương Túc Niên khom lưng ngồi xổm trước mặt cậu, đặt Sàm Sàm trong lòng bàn tay đưa ra phía trước: "Có muốn giúp con nuôi của tôi hoàn thành tâm nguyện nhỏ này không?"

"Meo meo ~" dường như nghe hiểu lời ba nuôi, nó cũng phụ hoạ theo.

Tạ Gia Nhiên không chịu được cám dỗ thế này, tay lại bắt đầu rục rịch đưa ra.

Lương Túc Niên nhịn cười cổ vũ cậu: "Đến đây đi, vuốt từ trán xuôi theo chiều lông của nó là được, ba của Sàm Sàm vừa tắm cho nó xong, cũng luôn nuôi ở trong ký túc xá không đưa ra ngoài, rất sạch sẽ, yên tâm sờ."

Tạ Gia Nhiên khó giải thích được mà thấy hơi căng thẳng.

Dùng sức nắm nắm lòng bàn tay, chậm rãi tới gần, ngón tay rốt cục rơi xuống đỉnh đầu xù lông của con mèo nhỏ, cảm giác nhẵn nhụi mềm mại làm cho cậu bất giác hơi mở to hai mắt.
Sàm Sàm rốt cục cũng như ý nguyện được cậu sờ, trong họng phát ra tiếng grừ grừ, thoải mái híp mắt cụp tai xuống.

Tạ Gia Nhiên cảm thấy trên người con mèo nhỏ có lực hút thần kỳ gì đó, làm cho cậu đụng vào liền không buông tay ra được, sờ một chút lại một chút.

Lương Túc Niên thuận thế đưa Sàm Sàm càng hướng ra phía trước, từng bước một dùng con mèo nhỏ xâm chiếm lý trí của cậu: "Ôm một cái?"

"Cậu vẫn chưa rửa tay đúng không, ôm xong đi rửa tay là vừa, thử một lần chứ?"

Lỗ tai con mèo nhỏ động đậy, giả tạo mà duỗi hai cái chân trước về phía cậu.

Tạ Gia Nhiên không còn tí lập trường nào bị một lớn một nhỏ này đầu độc .

Tư thế ôm có chút không thành thạo, cứng ngắc khiến Lương Túc Niên phải dắt tay dạy cậu, chỉ có đáy mắt đều là ánh sáng lóe lên mừng rỡ.
Hóa ra cảm giác ôm mèo nhỏ là thế này sao?

Cậu theo lời Lương Túc Niên dạy gãi dưới cằm của con mèo nhỏ, Sàm Sàm ngẩng đầu lên thư thái hưởng thụ một lúc, bỗng nhiên ngáp một cái, vươn chân ôm lấy mặt của Tạ Gia Nhiên, há miệng gặm cằm cậu.

"!"

Tạ Gia Nhiên sợ hết hồn, phản xạ có điều kiện mà lùi lại, vô tình bị răng sữa của con mèo nhỏ quẹt qua, vội vàng hít vào một hơi.

Một giây sau, cằm của cậu bị người nắm lấy ép ngẩng đầu lên.

Trước mắt là khuôn mặt được phóng to lên của Lương Túc Niên, lông mày hắn nhíu chặt: "Cắn rách rồi sao, đừng nhúc nhích, để tôi nhìn một chút."

Hắn vừa mới tắm xong, bỗng nhiên tới gần làm hương sữa tắm thanh lãng quanh thân hắn trong nháy mắt bao vây lấy Tạ Gia Nhiên.

Thêm một cái tay nâng cằm của cậu lên, ngón tay hơi nóng, hơi thở chạm vào cằm Tạ Gia Nhiên cũng là nóng, thuận theo mạch máu khiến phần da thịt kia cũng nóng lên theo.
Một đường lan đến lỗ tai.

Màng tai Tạ Gia Nhiên ù một tiếng, trong đầu lập tức bốc khói.

"Không có."

Qua một lúc lâu, hầu kết của cậu không tự chủ được mà giật giật, trước khi sự tình trở nên kỳ quái hơn nghiêng đầu né tránh: "Không cắn phải, nó cũng không dùng sức."

Lương Túc Niên xác định cậu không bị thương mới yên lòng thu tay về.

Gõ cái trán nhỏ của con mèo một cái, rất ra dáng mà giáo huấn nó: "Con nuôi, vậy là hư, đẹp trai cũng không thể cắn như thế có biết không? Có tin ta bảo ba con cắt phần cá khô của con đi không?"

Tạ Gia Nhiên: "..."

"Không giận chứ?" Lương Túc Niên giáo huấn xong con trai mèo, quay sang an ủi cậu: "Còn muốn ôm nữa không?"

Ai lại đi giận một con mèo nhỏ chứ?

Tạ Gia Nhiên lắc đầu, nhìn con mèo nhỏ vẫn trưng ra khuôn mặt ngây thơ, không biết mình đã phạm lỗi lầm gì, lúc Lương Túc Niên hỏi cậu còn muốn ôm nữa không lại yên lặng thu lòng bàn tay, đưa con mèo nhỏ càng gần vào trong ngực hơn.
Cậu đang muốn đi sờ đầu con mèo nhỏ tiếp, đỉnh đầu của mình lại bị một bàn tay đặt lên trước, liên tiếp xoa nhẹ mấy lần.

Động tác ngẩng đầu của Tạ Gia Nhiên chậm mất nửa nhịp, bị đối phương thừa cơ xoa loạn trên đầu một phen, lúc thu tay về còn cố ý nhéo nhéo vành tai của cậu.

Lương Túc Niên vì cái tay ngứa ngáy khó nhịn của mình mà kiếm một cái lý do đến là chính đáng, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Học được chưa? Phải sờ như vậy mèo nhỏ mới thoải mái."

Vậy... sao?

Tạ Gia Nhiên nửa tin nửa ngờ, học theo cách hắn vừa làm đi vuốt lông Sàm Sàm.

... Vẫn cảm thấy hơi kỳ quái.

Rõ ràng là cậu đang vuốt lông mèo nhưng tại sao lại sinh ra một loại ảo giác chính mình cũng đang bị vuốt lông vậy?

Gió không đúng lúc lùa vào, cuốn lấy tờ đề bài làm được một nửa của cậu rơi trên mặt đất.
Rơi ngay bên chân, Lương Túc Niên tiện tay nhặt lên, trước khi trả về tùy ý nhìn lướt qua, chân mày hơi cau lại.

Lợi hại thật, làm tổng cộng chưa được mấy câu, số câu sai đã cao đến mức khiến người ta phải thổn thức.

Tạ Gia Nhiên ôm mèo, thoáng nhìn qua, chỉ thấy hối hận sao lúc nãy không dùng bút chặn nó lại.

Vốn định giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng Lương Túc Niên lại nhìn chằm chằm mãi không tha, khiến động tác vuốt lông mèo của người nào đó từ từ trở nên cứng nhắc.

"Tôi là sinh viên nghệ thuật." Cậu nín nửa ngày mới nói ra được một câu.

Toán lý hóa vốn đứng cuối bảng, không biết làm cũng rất bình thường, không buồn cười chút nào.

"Ừm, cái này đúng là khó thật."

Lương Túc Niên phất phất bài thi, nghiêm mặt nói: "Đừng nói là cậu, đến tôi xem cái đề này cũng thấy đau đầu tốn não, cậu có thể làm đúng được nhiều như vậy đã rất lợi hại rồi, rất trâu, rất tuyệt, xứng đáng được biểu dương."
Vẫn là cái giọng dỗ trẻ con, lẽ nào Tạ Gia Nhiên lại không thể ngay lập tức phát hiện ra chỗ không đúng sao.

Được rồi, không thể không thừa nhận, cậu thật sự bị dỗ được .

Vậy nên khi Lương Túc Niên chủ động giảng bài cho cậu, cậu gần như không do dự mà chọn cách tiếp thu.

"... Cho nên trong một phép chia chính xác, "mẫu hạng" và "tử hạng" có quan hệ phụ thuộc, nhưng "tử hạng" và "tử hạng" lại có quan hệ khác nhau, hai bên không thể trộn lẫn, đã hiểu chưa?"

Đây là lần thứ hai hắn giảng câu này.

Đáng tiếc là học sinh duy nhất ở đây vẫn mờ mịt như cũ.

Ánh mắt lộ rõ sự mông lung, đối diện với ánh mắt dò hỏi của hắn lại kiên trì gật đầu, một câu "hiểu rồi" mười phần trấn định nhưng lại không có chút sức lực nào, không biết là đang lừa hắn hay lừa bản thân mình nữa.
Lương Túc Niên bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước nghe được bạn học trong lớp nói một câu.

Bọn họ nói, hoa khôi Tạ tuy rằng rất đẹp nhưng đáng tiếc là không có linh hồn, lạnh lẽo không sinh động.

Hắn nắm thân bút, nghĩ thầm nếu như lần tới gặp lại, hắn phải phản bác thật tốt mới được.

Làm sao lại không sinh động, này rõ ràng là đáng yêu đến tận trời rồi.

"Hiểu được là tốt rồi."

Hắn nói, sau đó trong ánh mắt ảo não cứ nghĩ không ai phát hiện ra của Tạ Gia Nhiên không nhanh không chậm bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà cách giải thích này hơi quá phức tạp, tôi nói cho cậu một cách đơn giản hơn."

"Cậu không học chuyên sâu, không cần giải thích nhiều như vậy, học vẹt đối phó với kì thi là được rồi."

Lương Túc Niên vô cùng kiên nhẫn, giảng được một nửa đề bèn nhìn đồng hồ, gác bút lại: "Hôm nay không khéo rồi, buổi tối tôi còn một tiết học nên đành phải đi trước, đề này thầy nói khi nào phải nộp?"
Tạ Gia Nhiên nghiêm túc đáp: "Trước tiết học vào thứ sáu."

"Hôm nay là thứ tư." Lương Túc Niên tính toán một chốc, hỏi cậu: "Chiều mai cậu có tiết không?"

Tạ Gia Nhiên lắc đầu nói không có.

Lương Túc Niên hài lòng: "Tôi cũng không có, vậy chiều mai đến thư viện tôi giảng cho cậu, ở kí túc xá bọn Lý Đường chơi game quá ầm ĩ."

Trước khi đi hắn ôm lấy con mèo nhỏ trên bàn của Tạ Gia Nhiên: "Đi nào con trai, ba nuôi dẫn con đi tìm ba đẻ ~ "

Mới vừa tới cửa, lại bị người gọi lại.

Vạt áo bị gió đêm từ ngoài ban công lướt qua làm lay động, Tạ Gia Nhiên đứng tại chỗ nhìn hắn, nghiêm túc nói từng chữ: "Lương Túc Niên, cám ơn cậu."

"Dào, khách khí với tôi làm gì chứ."

Lương Túc Niên tùy ý cười, nắm móng vuốt của Sàm Sàm quơ quơ với cậu: "Đi đây."

Đến dưới cầu thang rẽ vào phòng 205, Tiêu Trì ở một mình trong phòng, chơi game đến khí thế ngất trời, mèo nhỏ đi mất lâu như vậy cũng không phát hiện ra.
Lương Túc Niên cạn lời, liền đi thẳng vào, thả con mèo lên bàn phím của cậu ta: "Kẻ làm cha như cậu phải chú ý chứ, con đi lạc cũng không thèm quản?"

"Hả?"

Tiêu Trì mờ mịt tháo tai nghe, xoa cái đầu nhỏ của Sàm Sàm: "Nó mới vừa chạy ra ngoài sao? Chạy đi đâu?"

Lương Túc Niên vốn muốn nói nó lên lầu tìm tôi, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nghĩ đến cái gì, híp mắt lại, thong dong đổi giọng: "Không rõ lắm, chắc là đi tìm con mèo nhỏ khác cùng nhau chơi đùa."

"Cái gì? Con mèo nhỏ khác?"

Tiêu Trì đầy mặt là dấu hỏi: "Trong tòa nhà này, trừ tôi ra còn có phòng nào nuôi mèo con nữa sao?"

"Có đấy." Lương Túc Niên chầm chậm nói: "Không chỉ có, còn vô cùng đáng yêu."

Bản năng làm cha của Tiêu Trì trỗi dậy, không phục nói: "Đáng yêu thế nào, có thể so với Sàm Sàm đáng yêu của chúng ta sao?"
Lương Túc Niên suy tư một phen, còn thật sự gật đầu.

Tiêu Trì lập tức trợn trắng mắt: "Hừm, tôi không tin, con trai của tôi đáng yêu nhất thế giới."

Lương Túc Niên dựa vào bên cạnh nhìn: "Đáng yêu cũng phải dạy dỗ cho tốt, đừng cứ gặp người liền gặm."

"Có sao?"

Tiêu Trì trêu đùa với Sàm Sàm, chọc cái mông bóp cái đuôi: "Con trai, không phải là con đi đánh nhau với mèo nhỏ nhà người khác đấy chứ? Con vẫn còn là bé sữa đấy nhá, trẻ nhỏ không thể đánh nhau biết chưa?"

Lương Túc Niên: "Không đánh nhau."

Tiêu Trì: "Vậy cậu nói cái gì mà gặm với không gặm vậy ?"

Trong đầu Lương Túc Niên chợt lóe lên một số hình ảnh, ý cười lan ra đáy mắt.

"Đúng vậy."

Hắn nói: "Sàm Sàm nhà cậu ỷ vào chuyện con mèo kia dịu dàng dễ tính lại thích nó, dám đi bắt nạt người ta đây."

Bình Luận (0)
Comment