Cậu Ôm Tôi Một Chút

Chương 41

Một chuỗi kí tự lộn xộn lập tức thu hút được sự chú ý của toàn bộ nhóm chat đang ồn ào.

Học Trung Hào Kiệt: 【 Ây ây ây? Đây là không cẩn thận đè lên điện thoại à? 】

Quỷ đáng yêu Lý Tiểu Đường: 【 Gia Nhiên, cậu gửi nhầm rồi nha ha ha ha ha, mau nhìn xem cậu vừa gửi cái gì đi @X. 】

Học Trung Hào Kiệt: 【 Không thấy đâu, có lẽ là vô tình đè vào điện thoại thật *buông tay bất đắc dĩ* 】

Quỷ đáng yêu Lý Tiểu Đường: 【 Cậu dốt thế, đè cái gì mà đè, lúc ngồi học cậu còn đút điện thoại vào trong túi quần được chắc? 】

Quỷ đáng yêu Lý Tiểu Đường: 【@X. Tôi còn tưởng cậu lên lớp sẽ không nghịch điện thoại cơ, khà khà khà, *lắc lư* 】

Quỷ đáng yêu Lý Tiểu Đường: 【 Lát nữa bọn tôi muốn đi chơi bóng cùng Lương ca, Tạ Gia Nhiên, cậu có muốn đi cùng không? Không chơi cũng không sao cả, đến ngồi xem một chút, coi như giải trí. 】


Quỷ đáng yêu Lý Tiểu Đường: 【 Ơ, người đâu rồi? Sao lại không thấy nữa? 】

Lý Đường ồn ào tag Tạ Gia Nhiên liên tiếp mấy lần cũng không thấy cậu đáp lại.

Sắc mặt Lương Túc Niên ngưng lại, trực giác cho thấy có gì đó không ổn.

Dùng tác phong lúc bình thường của Tạ Gia Nhiên thì xác suất tự dưng nhắn một chuỗi kí tự vô nghĩa là cực thấp, mà xác suất sau khi gửi xong lại không lên tiếng giải thích thì càng thấp hơn.

Hắn thoát ra khỏi nhóm chat, nhắn riêng cho Tạ Gia Nhiên, còn chụp mấy tấm selfie liên tiếp nhưng cũng không được hồi âm.

Đầu ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn.

Đúng lúc hắn đang nghĩ xem có nên gọi điện trực tiếp cho cậu không thì ngoài hành lang phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh có thứ gì rơi xuống đất.

Theo tiếng quay đầu lại nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang vội vã đi qua.


Tạ Gia Nhiên ôm sách trong ngực, cúi đầu mà đi khiến cho người ta không thấy rõ vẻ mặt mình, nhưng dựa vào tiếng bước chân có chút vội vàng cũng có thể dễ dàng đoán được vào lúc này cậu đang rất bất an.

Thân hình gầy gò nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt hắn, lông mày Lương Túc Niên nhíu chặt.

Tuy hắn vui vì chính bản thân mình tình cờ gặp được nhưng trong lòng cũng không khỏi sinh ra một trận buồn bực khó giải thích được.

Tại sao xảy ra chuyện cậu lại không cho hắn biết đầu tiên?

Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Tôi có việc phải đi trước, không thể chơi cùng các cậu, lát nữa cứ tự đến sân bóng đi nhé. 】

Quỷ đáng yêu Lý Tiểu Đường: 【 Hả? Chuyện gì mà đột ngột vậy? 】

Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Việc nhà. 】

Quỷ đáng yêu Lý Tiểu Đường: 【? ? ? 】

Lý Đường ngơ ngác, ngẩng đầu lên nhìn về phía sau, phát hiện ra chỗ ngồi trên băng ghế gần cửa đã trống từ lâu.


Xuống lầu không đuổi thấy người, gọi điện thoại cũng không ai tiếp, Lương Túc Niên hừ một tiếng, chỉ có thể cất điện thoại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về ký túc xá.

Mãi đến tận khi đẩy cửa ra nhìn thấy Tạ Gia Nhiên, nỗi lòng lo lắng cả đoạn đường mới coi như giảm đi hơn nửa.

May mắn là không để người đi mất.

Nhưng mà rất nhanh, hắn lại phát hiện mình yên tâm quá sớm.

Tình trạng của Tạ Gia Nhiên dùng mắt thường cũng có thể nhận ra không ổn.

Cậu cong sống lưng, gần như là dùng tư thế cuộn mình lại mà ngồi trên ghế.

Trong lồng ngực ôm chặt con gấu bông màu trắng, cúi đầu rất sâu, đang cực lực nhẫn nhịn cái gì đó, không khó để phát hiện ra cả người cậu đang run rẩy.

Vừa cố chấp vừa quật cường, yếu đuối lại bất lực, làm người ta đau lòng.

Hô hấp của Lương Túc Niên ngừng lại, trái tim giống như đột nhiên bị một bàn tay dùng sức bóp lại.
Thậm chí hắn cũng không để ý đến chuyện vì sao chứng khát da thịt của cậu phát tác mà lại không gọi cho hắn, nhanh chóng bước đến ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, sắc mặt sốt ruột: "Nhiên Nhiên, sao rồi? Rất khó chịu sao?"

Nghe thấy giọng nói của Lương Túc Niên, thân thể Tạ Gia Nhiên chợt cứng đờ.

Cậu chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Lương Túc Niên, trong mắt lộ ra sự mờ mịt không xác định: "... Anh?"

Giọng nói khàn khàn, ẩn chứa chút yếu đuối và ỷ lại.

Nếu là trong lòng Lương Túc Niên có bực bội thì lúc này cũng đã bay mất sạch.

"Ừ, là tôi đây."

Hắn cẩn thận từng li từng tí một nâng mặt Tạ Gia Nhiên lên, nói rất nhẹ, như chỉ lo lớn tiếng một chút sẽ làm cậu sợ: "Nhiên Nhiên, không sao rồi, không sao rồi, tôi ở đây."

Lòng bàn tay bị nhẹ nhàng cọ qua, Lương Túc Niên không tự chủ được mà hô hấp cũng chậm lại.
Hắn vô cùng kiên nhẫn dỗ dành trước mặt nam sinh, vuốt ve gò má của cậu, xoa xoa sau gáy, giống như mỗi lần ôm cậu trước kia.

Ai biết đầu ngón tay mới chạm vào vai đã bị đối phương bỗng dưng giơ tay đẩy ra.

Tạ Gia Nhiên như vừa tỉnh giấc chiêm bao, ôm con gấu bông vụt đứng lên, lảo đảo liên tiếp lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với hắn, mở to hai mắt hốt hoảng nhìn hắn.

Lương Túc Niên không hiểu tại sao ngơ ngác ngồi tại chỗ.

Nhưng mà chờ khi hắn phản ứng được, đứng dậy muốn tới gần một lần nữa lại tiếp tục bị Tạ Gia Nhiên lùi về sau né tránh.

Bỗng nhiên Lương Túc Niên có cảm giác như bị một chậu nước đá dội vào đầu.

Khi hắn thấy sắc mặt tái nhợt lại không chịu cho hắn tới gần của Tạ Gia Nhiên, một nỗi hoảng sợ không chỗ bấu víu chợt xuất hiện.
Há miệng mấy lần, rốt cục cũng tìm lại được tiếng nói của mình: "Nhiên Nhiên, sao vậy?"

Tạ Gia Nhiên ôm chặt con gấu bông trong lồng ngực, như ôm lấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất: "Không được, anh, em không thể ôm anh."

Lương Túc Niên không hiểu: "Tại sao lại không thể?"

Tạ Gia Nhiên cách xa hắn vài bước, thấp giọng giải thích: "Bác sĩ Mễ nói, lúc chứng bệnh phát tác nếu quá dựa dẫm vào một ai đó để khiến bản thân thoái mái sẽ không tốt cho em chút nào."

"Nếu như em muốn bệnh này mau chuyển biến tốt, muốn khỏi hẳn, nhất định phải giữ khoảng cách với anh."

"Không thể tiếp tục tiếp xúc với anh, không thể để anh ôm, đến một ngày nào đó em có thể hoàn toàn không cần anh nữa thì có lẽ bệnh của em cũng khỏi rồi."

Chẳng biết vì sao, theo mỗi câu Tạ Gia Nhiên nói ra, Lương Túc Niên đột nhiên thấy khó thở.
Hắn tự cho là từ trước đến nay mình luôn biết rõ câu hỏi "có muốn cậu khỏi hẳn không" có đáp án như thế nào, nhưng vào giờ phút này, hắn lại phát hiện ra hình như hắn không chắc chắn nữa.

Nhìn Tạ Gia Nhiên vì nhẫn nhịn mà hai mắt ửng hồng, trong nháy mắt hắn cảm thấy như mình bị rút hết sức lực

Giống như... giống như lúc hắn còn nhỏ, cha mẹ nắm tay nhau ra ngoài để kỷ niệm ngày kết hôn, để lại hắn ở nhà một mình.

Ngủ không có ai gọi, tự nhiên tỉnh lại nhìn ra bên ngoài thì trời cũng tối rồi.

Trong phòng không có lấy một ngọn đèn sáng, hắn lẻ loi ở nhà một mình, ngồi trong phòng, cả người bị bóng đêm yên tĩnh bao phủ.

Tâm tình lúc đó hình như giống hệt như bây giờ.

Không đúng.

So với lúc ấy, bây giờ hắn còn càm thấy trống trải, lạnh lẽo, mê man hơn nữa, còn có cả sự bất lực không biết làm sao.
Có thứ gì rất quan trọng tuột khỏi kẽ tay của hắn, muốn nắm lại không nắm được.

Tạ Gia Nhiên nắm lỗ tai con gấu bông, ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay đang nắm chặt nổi đầy gân xanh của Lương Túc Niên hai giây, lại tiếp tục nhìn lên trên mặt hắn.

"Anh."

Cậu nhìn vào hai mắt của hắn, nhẹ giọng nói: "Anh vẫn luôn hi vọng em có thể khỏi hẳn, không phải sao?"

-

Nhảy lấy đà, ném bóng, bị cướp bóng, lên rổ, quả bóng rổ mang theo lực quán tính đập liên hồi trên mặt đất, phát ra một trận tiếng vang trầm thấp.

Đây đã là lần thứ ba Tiêu Trì bị cướp bóng thô bạo.

"Lương ca, cậu đánh hăng thế làm gì vậy? Trái tim nhỏ của tôi sắp không trụ được rồi."

Tiêu Trì khóc không ra nước mắt: "Chúng ta chỉ là giải trí kết hợp rèn luyện sau giờ học, không phải đang chơi NBA đâu!"
Lương Túc Niên không lên tiếng, dẫn bóng lên rổ ở khoảng cách gần lần nữa, tiếng bóng đập xuống sàn lại vang lên lần nữa, mấy người xung quanh sững sờ nhìn nhau, không ai dám tiến lên lấy bóng.

Bọn họ đã bị đánh cho không còn sức nào để đánh trả từ lâu .

Tiêu Trì đau khổ cắn quai hàm, yên lặng lùi về sau tránh qua một bên: "Lương ca bị sao vậy, uống nhầm thuốc à?"

Lý Đường và Thẩm Học Hào đều hiểu ý mà lắc đầu: "Không biết, vừa nãy ở trên lớp vẫn bình thường, ra ngoài một chuyến về liền biến thành như vậy."

"Tôi luôn cảm thấy tình cảnh này như đã từng thấy ở đâu rồi."

Trần Văn Diệu sờ cằm suy tư: "Thật không dám giấu, chú hai tôi có một ông bạn, lúc vợ chú ấy chạy mất cũng là cái bộ dạng này? Ừm... có khi còn không nghiêm trọng như thế này."

"Ý của cậu là Lương ca như vậy là bởi vì vợ chạy mất rồi?"
"Xác suất rất nhỏ nhưng cũng không phải là không thể, huống hồ Lương ca cũng đã nói là đi xử lý việc nhà còn gì ?"

"... Cậu có thể nói gì có thông tin hơn chút không?"

"Nào nào, nghỉ giữa hiệp đi!"

Tiêu Trì đẩy người ở bên cạnh: "Các cậu mau đi qua tìm hiểu đi!"

Lưu Mao Mao liếc cậu ra: "Sao cậu không đi?"

Tiêu Trì rụt cổ lại: "Quên đi thôi, gan tôi hơi nhỏ, nhỡ đâu không cẩn thận đụng trúng kíp nổ, Lương ca thẳng tay đập một cái lên gáy là tôi xong đời."

"Sợ quá."

Lưu Mao Mao cười nhạo một tiếng, đè đỉnh đầu cậu ta xuống: "Được, chờ xem, tôi đi hỏi một chút."

Lương Túc Niên đang quay lưng về phía sân bóng uống nước, hầu kết theo từng ngụm nuốt lớn lăn lên lăn xuống, trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, chầm chậm hội tụ nơi lông mày đang nhíu lại.

Hiếm khi thấy hắn mang mặt lạnh, sự xa cách lạnh nhạt từ trong xương rốt cục cũng hiện lên giữa hai hàng lông mày, xen lẫn chút buồn bực không rõ.
Không còn dáng vẻ tốt tính thường ngày, giờ khắc này toàn thân Lương Túc Niên đều lộ ra xa cách, nhìn qua không dễ tiếp cận chút nào.

"Lương ca, làm sao vậy?"

Lưu Mao Mao bước tới đứng sóng vai với hắn, tay cầm bình nước của chính mình: "Tâm tình không tốt sao?"

Lương Túc Niên không lên tiếng.

Khóe miệng bình thường luôn hơi cong lúc này mím lại thẳng tắp, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Lưu Mao Mao cũng không thèm để ý, tự mình tố giác: "Cậu có biết vừa rồi Trần Văn Diệu nói thế nào không?"

"Cậu ta nói Lương ca cậu như bây giờ, nếu như là ở trong thôn của cậu ta thì chính là vì vợ chạy mất. Nghe thấy khó tin không , Lương ca, cậu không định trị cậu ta một trận à?"

Nói xong thì ngửa đầu uống một hớp nước, hoàn toàn không chú ý tới khi cậu ta nói chuyện được một nửa, động tác xoáy nắp bình nước của Lương Túc Niên không tự nhiên mà dừng lại.
"Vậy nên đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Lưu Mao Mao chép miệng một cái thả bình nước xuống, khuỷu tay không nhẹ không nặng thúc hắn một cái: "Có thể nói cho anh em nghe một chút không?"

Liên hệ vừa tin tức cậu ta vừa nghe được, suy nghĩ một chút, thử thăm dò hỏi: "Có phải là chuyện trong nhà không?"

Lương Túc Niên lắc đầu: "Không phải."

"Hả, vậy thì sao tâm tình lại không tốt?"

Lưu Mao Mao cũng không hỏi nhiều, vỗ vai hắn, đổi giọng nhẹ nhàng nỗ lực cảm hoá hắn: "Đàn ông trưởng thành hằng ngày luôn có chuyện phiền não đúng không? Tôi hiểu, chuyện nhỏ, chơi hai trận bóng là tốt rồi."

"Không được nữa thì nhân dịp cuối tuần ra ngoài chơi, nói thật ra, Hoa sơn vừa lớn lại đẹp, tôi đi hai lần cũng chưa thấy đủ, không thì chúng ta lại đi một lần nữa đi?

Theo câu nói của Lưu Mao Mao, rốt cục thì Lương Túc Niên cũng có phản ứng.
Hắn quay đầu nhìn cậu ta, vô thức hạ giọng lặp lại một lần: "Hoa sơn... ?"

"Đúng vậy."

Lưu Mao Mao vừa thấy có hi vọng liền thừa thắng xông lên: "Hồi hoạt động lớp chúng ta đi thì cậu về giữa chừng, cũng không biết bọn tôi đi chơi vất vả thế nào đâu, lạ nước lạ cái, chỗ nào cũng muốn đi —— Này, không phải chứ, Lương ca, cậu đi đâu thế!"

"Có việc, không chơi nữa, các cậu cứ từ từ chơi."

Lương Túc Niên không chờ Lưu Mao Mao đáp lại, thả bình nước xuống, quay người nhanh chóng rời đi.

Mấy tên quần chúng ăn dưa đứng xem từ xa trợn mắt há mồm.

Người vừa đi, lập tức ào ào vây lại.

Tiêu Trì: "Lưu Mao Mao, có chuyện gì thế, bảo cậu đi tìm hiểu tin tức, sao cậu lại làm người ta tức giận bỏ đi luôn rồi?"

"Tôi không chọc giận cậu ấy." Lưu Mao Mao cực kì vô tội.
"Thế tại sao Lương ca lại đột nhiên đi vội như thế? Cậu ấy định đi đâu?"

"Làm sao tôi biết?"

Lưu Mao Mao cắn quai hàm nhìn hướng Lương Túc Niên rời đi, dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu cũng không nhỏ hơn bọn họ: "Có lẽ nào, thật sự đi kéo vợ về?"

-

Lương Túc Niên dùng đường tắt trở về ký túc xá, bước chân gấp gáp, đến cuối cùng thì trực tiếp chạy luôn.

Bên tai chỉ còn tiếng gió, trong lòng hắn đã tự chửi mình đến máu chó đầy đầu.

Lương Túc Niên, mi bị ngu à?

Biết rõ Tạ Gia Nhiên không thoải mái còn để cậu ấy ở ký túc xá một mình, lần trước vì sao phải từ Hoa sơn đi suốt đêm trở về quên hết rồi à?

Không rõ lúc cậu phát bệnh sẽ khó chịu nhiều thế nào sao?

Không biết nếu tình trạng xấu đi sẽ phát sốt sao?

Bảo mi đi thì mi liền đi, không có não sao? !

Ngoại trừ làm cái vật trang trí biết há mồm ăn cơm thì không làm được gì nữa đúng không?
Hắn buồn bực vỗ trán mình, cầu mong Tạ Gia Nhiên không có chuyện gì, thở hồng hộc chạy thẳng về ký túc xá, hiện thực lại cố ý biến thành kết quả xấu nhất mà hắn không dám nghĩ đến.

Tạ Gia Nhiên phát sốt.

Người bị bỏ lại một mình trong kí túc xá, mê man gục đầu trên bàn, bị đánh thức cũng chỉ mệt mỏi dịch khuỷu tay, hai mắt hé ra, mông lung nhìn hắn.

Con gấu trắng rơi trên mặt đất, trong tay cậu còn đang giả vờ cầm điện thoại.

"Anh, em rất khó chịu..."

Giọng cậu rất khàn, uể oải: "Em định gọi cho anh, nhưng mà em khó cầm được, cũng quá buồn ngủ, ngủ từ lúc nào cũng không biết..."

"Xin lỗi, xin lỗi Nhiên Nhiên, xin lỗi!"

Lương Túc Niên rối rít xin lỗi, chưa từng có xúc động mãnh liệt muốn đánh bản thân như bây giờ.

"Đều là do tôi không chăm sóc tốt cho cậu, tôi đưa cậu đi bệnh viện được không?"
Hắn sờ hai má đang nóng lên của cậu, tự trách mình không thôi, càng đau lòng đến đòi mạng: "Chờ cậu khỏe rồi thì đánh tôi một trận cho hả giận, muốn đánh thế nào cũng được, nếu tôi dám tránh, cậu liền gọi điện thoại cho mẹ tôi nói tôi bắt nạt bạn học, để bà tới đây cùng đánh với cậu."

Tạ Gia Nhiên nghe thấy mà muốn cười.

Nhưng cậu váng đầu quá, còn phải nỗ lực nhẫn nhịn không nhào vào trong lồng ngực của hắn, chút sức lực còn lại ngay cả động khóe môi cũng sợ lãng phí.

"Em không nỡ đánh anh đâu."

Cậu nhẹ giọng thì thầm một tiếng, chống mặt bàn ngẩng đầu lên: "Con gấu của em đâu rồi?"

Phải tìm cái gì cầm vào tay, không phải là muốn đi ôm hắn ngay lập tức.

Lương Túc Niên nhặt con gấu lên, lại không đưa cho Tạ Gia Nhiên.

"Nhiên Nhiên, con gấu rơi xuống đất, đã bẩn rồi."
Hắn đường hoàng lấy cái này làm cớ, đặt con gấu ở nơi Tạ Gia Nhiên không lấy được, dang rộng hai tay: "Đừng ôm nó, ôm tôi có được không?"

Tạ Gia Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn.

Một lúc lâu, do dự duỗi tay ra.

Nhưng cuối cùng lại dừng lại ngay khi chạm vào bàn tay của hắn.

"Không được."

Như chạm phải vật nóng, cậu nhanh chóng rụt tay về.

Cách mạng chưa thành công, may là lý trí còn sót lại vẫn còn có thể chống cự.

Đáng tiếc là chỉ chạm vào trong chốc lát không những không thể giảm bớt sự khó chịu trong cậu, trái lại khiến cho bệnh trạng phản công càng ác liệt hơn.

Môi dưới bị cắn đến trắng bệch, trên trán dần dần toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

"Không thể ôm, không thể ôm."

Hô hấp của cậu rối loạn, nhắm mắt lại rồi mở ra, trước khi hỏng mất vẫn kịp tự nói với mình, cũng không biết rốt cuộc là đang thuyết phục hắn hay là thuyết phục chính mình.
Cậu cố gắng chống đỡ không chịu thỏa hiệp, Lương Túc Niên chỉ cảm thấy ngực như bị thứ gì chặn lại, nhịn đến sắp không chịu nổi nữa.

Hắn bỗng nhiên không hiểu trước đây mình giúp cậu tìm bác sĩ tâm lý đến cùng là vì cái gì..

Chỉ vì khiến cậu đi đến tình trạng như bây giờ, chịu dằn vặt như thế sao?

"Nhiên Nhiên."

Lương Túc Niên vừa mở miệng mới phát hiện ra giọng mình đã khàn đền mức không ra hình thù gì, cuống họng chua xót đến đau đớn.

Hắn gần như là cầu xin mà dụ dỗ cậu: "Ngày hôm nay không tính, sau này chúng ta bắt đầu lại có được không?"

"Nhưng nếu như lần sau em vẫn như vậy, hoặc là bết bát hơn thì sao? Lại đẩy đến lần sau, lần sau nữa sao?"

Tạ Gia Nhiên nắm cổ tay, móng tay in lên da từng vết hồng nhạt: "Anh, anh đã nói, anh không thể luôn ở bên cạnh em, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tốt nghiệp, sẽ phải tách ra, đến lúc đó thì anh định giúp em thế nào đây?"
Cậu rũ mi mắt không nhìn hắn: "Bác sĩ nói, tới giai đoạn bây giờ vẫn còn kịp, nếu như bỏ mặc không quan tâm, lúc tách khỏi anh, tình trạng của em có lẽ sẽ càng tồi tệ hơn."

"Nếu chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ tách ra, tóm lại thì em vẫn phải học từ bỏ ý nghĩ ỷ lại vào anh, anh cũng đã nói rất mong em có thể khỏi hẳn mà?"

"Nếu như đến cuối cùng bệnh của em cũng không thể khỏi hẳn, em sẽ dời mục tiêu đi, đi tìm một người khác có thể giúp em —— "

Câu nói của Tạ Gia Nhiên ngừng lại ở đây.

Âm cuối chưa hạ xuống, cậu đã bị nắm cổ tay, lại bị người dùng sức kéo vào một cái ôm rộng rãi ấm áp.

Hơi thở quen thuộc khiến cậu cực kỳ tham lam, mê luyến, giống như một cơn nghiện, một khi đã chạm vào thì không có cách nào tự kiềm chế.

"Nhiên Nhiên, tôi hối hận rồi! Tôi thu lại toàn bộ những câu tôi đã nói, tôi không muốn cậu khỏi hẳn một chút nào!"
Khối đá chắn trước ngực Lương Túc Niên rốt cục cũng nổ tung.

Ánh mắt Tạ Gia Nhiên nhẫn nại, cố gắng nhịn đi xúc động muốn lại gần hắn, vì khó chịu mà ra sức bấm vào cổ tay, mỗi một chữ chính miệng cậu nói ra...

Đều là mồi lửa đủ để khiến khối đá kia nổ tung.

Bây giờ Lương Túc Niên mới phát hiện hóa ra giới hạn nhẫn nhịn của mình thấp đến thế.

Rốt cục hắn cũng nói ra được rõ ràng, hoàn chỉnh câu này, tâm tình cũng giống như mở đập xả lũ.

Tất cả sự nhẫn nhịn từ lâu, kích động, ngột ngạt, tâm trạng đã phát hiện ra lại không dám chắc chắn, tất cả đều trút hết ra.

"Nhiên Nhiên, tôi không hi vọng cậu khỏi một chút nào, không hy vọng cậu không cần tôi nữa, càng không hy vọng cậu dời đi mục tiêu ỷ lại."

Giống như một nhà thiên văn học không có tiếng tăm gì cuối cùng cũng phát hiện ra một hành tinh mới, không thể chờ đợi được nữa muốn tuyên bố cho toàn thế giới biết, trong lòng hắn bây giờ là ý muốn chiếm hữu mãnh liệt sôi trào.
"Vừa nghĩ tới có thể cậu sẽ như đối xử với người khác như với tôi, sẽ ôm hắn, hôn hắn, gọi hắn là anh... Tôi liền hận không thể đem cái người kia ném vào Thái Bình Dương, lại thả vào đó ba trăm quả bom nguyên tử."

"Nhiên Nhiên, hãy coi như những câu trước đây tôi nói đều là nói mớ, đều là đang đánh rắm."

"Chúng ta có thể không xa rời nhau! Tôi có thể luôn ở bên cậu, cũng có thể luôn đi cùng cậu, cậu muốn ôm, muốn hôn, muốn mắng, muốn đánh, muốn thế nào cũng được."

"Chỉ cần cậu nguyện ý, tôi luôn có thể ở bên cạnh cậu, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu chờ cậu sai bảo!"

Tim đập gấp gáp, nhanh hơn, vượt ra khỏi trạng thái bình thường.

Thịch, thịch

—— hình như nó cũng vì sự thẳng thắn tới trễ của hắn mà hoan hô khen ngợi.

Tạ Gia Nhiên không có phản ứng.
Qua hồi lâu, cậu chậm rì rì chống tay lên lồng ngực của hắn, từ trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn thẳng vào hai mắt của hắn: "Anh, anh... muốn nói gì?"

"Anh muốn nói, anh thích em."

Lương Túc Niên thở hổn hển, giống như chỉ lo cậu nghe không rõ, mỗi chữ nói ra đều vô cùng rõ ràng: "Nhiên Nhiên, anh thích em."

"Rất thích rất thích rất thích, vô cùng vô cùng thích."

"Không phải cái thích bạn cùng phòng, cũng không phải cái thích của anh em bạn bè, là cái kiểu thích luôn muốn ở cạnh em, là loại thích mà có thể danh chính ngôn thuận làm chuyện thân mật nhất với em, là kiểu thích muốn làm bạn trai của em!"

Cảm xúc lần đầu thích một người thực sự quá nồng nhiệt, luôn cảm thấy ngôn ngữ miêu tả quá đơn giản, nói ra khỏi miệng còn chưa đủ thể hiện được một phần vạn cảm xúc trong lòng.
Hắn tì trán lên trán cậu, hận không thể thông qua phương thức như thế đem suy nghĩ trong đầu truyền sang cho cậu.

"Anh không thông minh như em nghĩ, anh ngu xuẩn lại trì độn, rõ ràng đã thích từ lâu, lại dây dưa lâu như vậy không phát hiện ra."

"May là số anh may, không kéo dài đến khi không có cách nào cứu vãn được, may là em còn chưa kết hôn, anh cũng không cần đứng trong lễ cưới rồi suy nghĩ câu hỏi như "Tại sao em kết hôn rồi mà chú rể lại không phải là anh"."

"Nhiên Nhiên, anh mới phát hiện ra anh cũng bị bệnh."

Hắn trân trọng nâng gò má cậu lên, ngón tay cọ qua đuôi mắt của cậu: "Đều là bị em truyền nhiễm, bây giờ anh không thể tách khỏi em, một ngày không ôm em có lẽ anh sẽ nghẹt thở ngay lập tức, em phải chịu trách nhiệm với anh."

"Nhiên Nhiên, đừng không cần anh có được không?"
Anh muốn luôn ở bên cạnh em, muốn vẫn luôn vào lúc em gặp cảnh khốn khó nhất đưa tay ra là có thể chạm tới.

Vậy nên, đừng không cần anh có được không?

Cảm giác thỏa mãn khi da thịt hai người chạm vào nhau khiến Tạ Gia Nhiên có được nguồn động viên lớn nhất. Cậu vịn vai hắn, tay nhỏ cọ vào lòng bàn tay của hắn,

Mí mắt mở ra, yên tĩnh nhìn Lương Túc Niên đang thấp thỏm chờ đợi đáp án.

Mãi qua một lúc lâu, cậu chậm rãi lắc đầu.

Khó có thể dùng lời diễn tả được nỗi chua xót xông lên xoang mũi, trong nháy mắt hai mắt Lương Túc Niên đỏ lên.

Hắn đưa tay ra sau gáy Tạ Gia Nhiên, nhắm mắt thở ra một hơi, nỗ lực kéo khóe miệng định nói gì đó, hai má lại bị dán lên một mảnh ấm áp.

Tạ Gia Nhiên học theo động tác vừa rồi của hắn, dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ qua đuôi mắt ửng đỏ của hắn.
Ánh mắt vẫn trong sáng thấu tỏ, chỉ là nơi đáy mắt dâng lên niềm vui sướng khi thành công không giấu được.

"Anh, dù em khỏi bệnh rồi cũng không đồng nghĩa với việc em không cần anh nữa."

Khóe miệng cậu cong lên một độ cong đẹp đẽ, không nhanh không chậm nói cho hắn biết: "Nếu như em không có chứng khát da thịt, nếu chỉ làm bạn cùng phòng thì có thể sẽ không cần anh, nhưng nếu là với thân phận bạn trai, so với trước đây em sẽ càng thêm muốn kề cận anh."

Người từ trước đến giờ luôn thông minh tuyệt đỉnh lại lộ ra bộ dạng ngốc nghếch.

Não Lương Túc Niên có thể thoải mái chứa đựng trọn vẹn bộ luật dân sự, nhưng đối với một câu nói của Tạ Gia Nhiên, hắn lại phải mất rất nhiều thời gian và nhiều lần xác nhận để xem mình có hiểu sai hay không.

Khoảng cách từ dưới đáy vực lên chín tầng mây gần đến mức không chân thực.
Hắn gần như là hoảng hốt mà nhìn nam sinh trước mặt, mừng như điên lại bị bao phủ một tầng không dám chắc chắn, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Nhiên Nhiên, ý của em là..."

Lỗ tai đỏ bừng, Tạ Gia Nhiên ừ một tiếng: "Thật ra trong chuyện này em cũng không mong đợi anh thông minh quá, dù sao thì anh cũng mới phát hiện ra, em thì đã phát hiện ra từ lâu rồi."

"Anh, anh thật sự cho rằng em thân cận với anh chỉ vì lí do thân thể thôi sao?"

Cậu thấp giọng hỏi: "Thật sự cảm thấy nếu như đối tượng không phải là anh, đổi thành bất kỳ người nào khác, em cũng sẽ nguyện ý đi ôm hắn, hôn hắn, cùng hắn đi học, cùng hắn đắp chung một cái chăn, để hắn ôm ngủ sao?"

Lương Túc Niên đột nhiên cảm thấy mình chính là một cái vị đứng cuối sổ lại trúng được giải thưởng lớn nhất, căng thẳng thấp thỏm xen lẫn với mừng rỡ như điên.
Lòng bàn tay hơi ngứa, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được mà chậm lại : "Vậy là, chỉ có anh là có thể, đúng không?"

"Đúng."

Tạ Gia Nhiên cọ chóp mũi của hắn, dành cho hắn câu trả lời đơn giản nhất: "Là ai khác cũng không được, chỉ có anh là có thể."

Xem đi, cả dãy số dài như thế, hắn đoán trúng toàn bộ.

Nếu khi yêu đương, xác suất xảy ra chuyện người cậu thích cũng thích cậu chắc chỉ có khoảng 0,5%.

Mà cái xác suất cực thấp này lại rơi vào bọn họ.

Vậy nên bên trong thế giới nhỏ của hai người, bọn họ có chuyện lớn đáng để vui mừng khắp chốn.

Vậy nên khi Tạ Gia Nhiên thấy trong mắt Lương Túc Niên tràn ra thứ ánh sáng chói mắt, cậu lại gần hôn lên khóe môi đã cong đến cực hạn của hắn.

"Anh, Tạ Gia Nhiên cũng thích anh, rất thích rất thích, vô cùng vô cùng thích."
"Cậu ấy đã chờ anh nói thích cậu ấy rất lâu, chờ đến sắp không kiên nhẫn được nữa, nhưng may là anh đã không để cậu ấy thất vọng."

"Còn chuyện cậu ấy lây cho anh chứng ỷ lại, nếu muốn cậu ấy chịu trách nhiệm, cậu ấy vô cùng tình nguyện."

Lương Túc Niên từng nói trong mắt cậu có sao nên cậu ghé sát lại chóp mũi của hắn, hô hấp quấn quýt, từ khoảng cách thân mật nhất nhìn vào hai mắt của hắn, cùng hắn chia sẻ ánh sao rạng ngời.

"Lâm Sam chê em lãng phí cả thanh xuân vì trước đây nó quá tẻ nhạt quá khô khan, không đặc sắc không nhiệt liệt, không có một kỷ niệm nào đáng giá, vốn dĩ em cũng cho là như vậy."

"Nhưng bây giờ em đã biết là không phải như vậy."

"Chỉ là do thanh xuân của em không giống với đại đa số người khác, nó không ở trong quá khứ, vậy nên cũng không lãng phí."
"Tuy là đến khá muộn, nhưng nó có một cái tên rất dễ nghe, là Lương Túc Niên."

_______________

Editor: Thấy cũng tội bạn học Lương, nhưng thôi cũng kệ =))))). Con tui câu được chồng rồi!!!!! *tung hoa* *tung hoa*

Đi được 2/3 chặng đường rồi bà con ơi. ^^

Hồi đầu tui bị lừa, tưởng có hơn 60 chương thì nhanh, nhưng giờ tính kĩ thì chắc bộ này còn dài hơn bộ Tôi chỉ muốn nói chuyện yêu đương (hơn 100 chương), vì bộ kia tầm 2-3k chữ một chương, sang bộ này chương nào ngắn thì  2-3k chữ, bình thường khoảng 4-5k chữ, dài thì nó lên tận 8k chữ , tui dại quá mà T_T 

Bình Luận (0)
Comment