Cậu Phải Chịu Trách Nhiệm Với Tôi

Chương 11

16/6/2018        21:10

_Ai zà, cày xong Tokyo Ghoul mị lại cày Attack on Titan. Mải cày anime quên mất phải viết truyện! Nếu mị có ra chậm thì xl nha!!

_Khi nào cái chọn ảnh bìa đc 100 lượt cmt thì mị sẽ chốt đổi ảnh! Tình hình là nhiều người thích ảnh 3 nhỉ! Mọi người cho ý kiến nha, mị ngán ảnh hiện tại rồi!

_Mị định đăng thêm truyện 18+ nhưng cày anime thâu đêm suốt sáng chắc không đăng được mất! Chờ mị đến khi vào lớp 10, bớt cày anime mị sẽ đăng thêm!

_Ai hóng truyện 18+ của mị nào?

_Xàm quá, vào truyện đê!

___________________________

Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi

Nó khẽ mở mắt, mùi thuốc sát trùng sục vào mũi nó. Cả căn phòng là một màu trắng tinh, tay trái nó khẽ nhói lên. Có người đã ngủ trên tay nó cả đêm. Nó vuốt lên mái tóc người đang nằm, chắc người ấy đã chăm sóc cho nó nên đã ngủ ngục ở đây.

_Trương Thanh Phong, dậy đi! Ngủ ở đây dễ cảm lạnh lắm!

Nghe tiếng động anh tỉnh dậy. Nó tưởng anh là Trương Thanh Phong sao? Anh đã chăm sóc cho nó cả đêm ở đây mà nó lại nghĩ anh là tên vô dụng kia sao?

_Hàn Thiên Vũ? Là cậu sao?-thì ra là nó nhận nhầm người-Sao tôi lại ở đây?

_Cậu bị thương nên tôi đưa cậu tới bệnh viện? 

_Làm phiền cậu rồi!-nó khó khăn ngồi dậy, ngó nghiêng-Chỉ có cậu ở đây thôi à?

_Cậu tìm Trương Thanh Phong à?-anh biết thừa-Hôm qua cậu ta có tới nhưng đã về rồi!

_Ừ! Thấy phiền không? Đang yên đang lành lại đi chăm sóc người khác cả đêm!-nó vỗ vỗ vai anh.

_Người khác là ai chứ?-anh nắm tay nó-Cậu là bạn thân của tôi mà! Bạn thân nhất của tôi!

_Ừ! Tôi là bạn thân cậu mà! Nhưng bao giờ tôi mới được ra viện thế? Tháng sau thi rồi!

_Chắc hôm nay cũng xuất viện được rồi! Bây giờ, cậu kể chuyện cho tôi nghe tại sao cậu lại bị như vậy!

-----------------------------------

_Cái quái gì?-hắn tức giận hất hết sách vở trên bàn.

_Phong, bình tĩnh nghe tao nói tiếp!-Tiêu Tử Quân vỗ vai hắn-Đứa nhóc tao đang giữ nói nó vốn thích mày, hôm đó nó thấy mày và Hạ Tâm Tâm thân thiết nên cô ta đã gọi người tới hội đồng nó!

_Tao có gì mà thích! Tao thấy tao có đẹp quái gì đâu!-hắn khó hiểu.

_Phong ngốc à, mày có biết 1/4 gia sản nhà mày có thể cho người khác một cuộc sống an nhàn đến già không thế! Bọn con gái vây quanh mày phần lớn là vì tiền mà thôi!-Tiêu Tử Quân lắc đầu.

_Bọn tham tiền! Thật may khi tao yêu một cô gái không quan tâm tiền bạc!-hắn xoa cằm.

_À mà, cô gái đến tìm mày hôm qua là Hạ Tâm Tâm thật sao? Cô bé đó xinh thật đấy! Tao tưởng cô ấy là học sinh năm nhất cơ! 

_Cô ấy là của tao, nếu này dám đụng tới một sợi tóc của cô ấy thì chấm dứt tình bạn 15 năm này đi!-hắn lạnh lùng.

_Ok ok! Tao biết rồi ạ!-Tiêu Tử Quân đổ mồ hôi hột.

-----------------------------------

_Tâm Tâm, hãy để tôi bảo vệ cậu!-anh nắm chặt bàn tay búp măng của nó.

_Không cần đâu! Tôi hoàn toàn ổn mà!-nó rụt tay lại nhưng anh lại nắm chặt tay nó hơn nữa.

_Tâm Tâm, làm bạn suốt 12 năm qua tôi nhận thấy......tôi.........tôi..... TÔI THÍCH CẬU!

_A, Trương Thanh Phong!-nó giật mình.

Anh quay lại, hắn đã đứng ở cửa từ lúc nào. Mặt hắn hiện ra ba vạch đen, hình như còn viết cả chữ lên đó: "tao sẽ giết mày". Anh vẫn không thay đổi sắc mặt, anh đứng lên, tay đút túi quần. Hắn cũng không lảng tránh ánh mắt của anh, cả hai đứng nhìn nhau một lúc, tựa như đang đánh nhau bằng mắt. Còn nó, nó thấy hắn đi vào trước khi anh nói "tôi thích cậu" nên nó không nghe thấy. Thấy hai người họ cứ "đánh nhau" như vậy, nó thấy rất ngột ngạt. Nhưng không biết nói gì cả.

_Hàn Thiên Vũ, sáng nay cậu không định đi học à? Còn Trương Thanh Phong nữa, hôm nay cậu xin nghỉ à?-nó cố gắng giảng hoà.

_Xin nghỉ hết rồi!-Anh và hắn đồng thanh quát vào mặt nó.

Hai người lại tức giận tiếp tục công việc "đánh nhau". Nó quá ngán ngẩm rồi, có ai biết nó là hủ không vậy? Một con nghiền truyện như nó mà không ghép đôi hai tên này với nhau mới là lạ.

_Nè nè, mấy ông! Tôi ngồi đây mà mấy ông coi tôi là người vô hình đó hả? Mấy người tiếp tục đứng đó liếc mắt đưa tình đi, tôi ra ngoài hít thở!-nó vừa nói vừa bò ra khỏi giường.

_Cẩn thận!

Cả hai cùng lao vào đỡ nó. Có lẽ hắn may mắn, người đỡ nó trước là hắn. Anh đứng hình, chỉ biết đứng đó nhìn hắn dìu nó đi. Nhìn cảnh nó và hắn vừa đi vừa chạnh choẹ khác hẳn với anh, anh thấy con tim như thắt lại.

"Tâm Tâm, có phải là tôi đến muộn không?"

Hắn cùng nó ra sân hóng gió, ở đây thường có rất nhiều bệnh nhân qua lại, nhất là vào tầm sáng sớm như thế này.

_Trương Thanh Phong, hôm qua sao không ở lại với tôi mà đi về thế hả?-nó liếc hắn -_-.

_Cậu trách tớ vì đã không ở bên cậu hả? Vậy để đền bù hôm nay cho tớ ở cạnh cậu cả ngày đi!-hắn ôm nó vào lòng.

_Cậu.... Trả lời câu hỏi của............ ưm......ưm......

Hắn lập tức cướp lấy bờ môi anh đào tái nhợt sau khi phẫu thuật. Dù không căng mọng như ngày thường nhưng nó vẫn cuốn hút hắn. Sợ nó không thở được hắn chỉ hôn nhẹ ở ngoài môi. Khi hắn vừa rời môi nó thì đã ăn trọn một cái xoa "yêu thương" vào bụng. Hắn đau đớn ôm bụng nhưng một tay vẫn ôm em nó.

_Đau lắm đấu cậu biết không hả? Có ai hành thích chồng mình như cậu không thế?

_Cho chừa tội hôn trộm tôi!

Anh đứng gần đó, thấy hết cảnh thân mật của hai người. Trái tim anh như bị bóp nghẹt, nó đau đến mức muốn vỡ vụn. Anh quen nó 12 năm, thích nó 4 năm nhưng không bằng 2 tháng gặp gỡ của nó và hắn. Là hắn nhanh miệng nói yêu nó trước hay tại anh nói thích nó muộn màng? Là do anh tới muộn hay là do hắn đến trước? Bàn tay anh bất giác xiết chặt. "Trương Thanh Phong, những gì cậu cướp từ tôi, tôi sẽ lấy lại hết!"

Vì cuộc phẫu thuật thành công nên chiều hôm đó nó được xuất viện. Nó về nhà vui như lợn về chuồng, vì nó ghét mùi thuốc sát trùng. Cũng chính cái mùi đó phần nào đã tạo nên Hạ Tâm Tâm bây giờ. Nó lao đến giường hắn nằm phịch xuống. Nó cực thích giường của hắn, vừa rộng lại vừa êm.

_Bác sĩ nói chân cậu chưa khỏi hẳn, không nên chạy nhảy nhiều!

_Biết rồi mà!

Nó vừa quay đầu lại đã thấy mặt hắn đang kề sát. Xém tí nữa thì môi kề môi. Nó quay mặt sang chỗ khác tránh ánh mắt tràn ngập dục vọng của hắn. Đêm qua không có nó hắn đã thức trắng cả đêm để kìm chế dục vọng của mình. Hôm nay nó đã trở về, hắn nhất định phải hành xác nó.

_Chân tôi chưa khỏi, chưa chạy nhảy được thì chuyện ấy chắc cũng không thể làm được nhỉ?-nó rụt rè.

_Chuyện ấy là chuyện gì?-hắn nghẹo nó.

_Cậu biết thừa còn hỏi!-mặt nó đỏ ửng.

_Tớ không biết thật mà! Nói rõ ra đi!-hắn tiếp tục.

_C.....Cái chuyện mà cậu hay làm vào buổi tối đấy!-mặt nó như quả cà chua.

_Bọn mình thường làm gì vào buổi tối?-hắn tiếp tục giả nai.

_Cái chuyện....... vợ chồng hay làm đó!-nó hét lên.

Hắn phì cười, vén nhẹ lọn tóc trên má nó rồi hôn vào đó một cái "chụt".

_Tuân lệnh vợ yêu!

-----------------------------------

_Tiểu Hi, cách này không thông minh tí nào cả? May mà cô ta không nói ra kẻ chủ mưu!-Đỗ Cẩm Chi nhăn mặt.

_Là tớ suy nghĩ không chu đáo rồi! Tớ sẽ không để cô ta cướp Phong của tớ đi như vậy được! Giúp tớ đi Tiểu Chi!-Vũ Tiểu Hi lay lay tay Đỗ Cẩm Chi.

_Im nào để tớ nghĩ! Ăn chút bánh đi, dạo này cậu lười ăn lắm đấy!-Đỗ Cẩm Chi lo lắng.

_Tớ không ăn đâu! Ăn vào lại nôn!-Vũ Tiểu Hi lắc đầu.

_Có cách hay rồi đây, nhưng chuyện này có khi sẽ khiến cậu hối hận nhưng nó sẽ được món lời lớn nha!-Đỗ Cẩm Chi cười ranh ma.

(Hime ERK: Con nhóc miệng búng ra sữa đòi lên mặt dạy dỗ chị. Này tuổi gì em?)
Bình Luận (0)
Comment