Nữ tử tuyệt mỹ váy xoè thở dài một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết.
Rầm rầm!
Vô số nước biển mãnh liệt dâng lên, ngưng tụ thành một cự nhân hơi mờ đỉnh thiên lập địa, thân hình còn lớn hơn Ngạc Giao lão tổ. Một dòng nước nhanh chóng ngưng kết thành hàn băng, hóa thành một thanh băng xoa to lớn.
Thành Thiên Vệ.
Giữa không trung, hai đoàn hỏa vân không ngừng dây dưa, thôn phệ lẫn nhau.
Hai đoàn hỏa vân, một đoàn đỏ thẫm, một đoàn ba màu, một đốm lửa ngẫu nhiên rơi xuống, khiến cho đại trận thành Thiên Vệ run rẩy, rõ ràng uy lực cực kỳ bất phàm.
Uy năng của nó vô cùng kinh khủng làm cho tu sĩ Nguyên Anh cũng phải nhượng bộ lui binh. Kịch đấu một hồi lâu, hỏa diễm ba màu vốn dĩ bành trướng đến trăm mẫu, lại áp súc chỉ còn hai ba mẫu, nhiệt độ không ngừng dâng lên. Trong đó bỗng nhiên bay ra một chiếc mũi tên ba màu, rơi vào hỏa triều đỏ thẫm đối diện.
Rầm rầm!
Hỏa triều đỏ thẫm giống như thủy triều, vừa lui tán đã hiện ra một đầu Hỏa Kỳ Lân vô cùng thần tuấn!
- Hỏa lão quỷ... Ngươi vậy mà mang cả bản thể thánh hỏa Thánh Hỏa Giáo đến, hắc hắc... Nếu ngươi chết ở đây, thánh hóa Thánh Hỏa Giáo sẽ bị đứt đoạn truyền thừa...
- Việc này không cần Kỳ Lân Yêu Tôn lo lắng...
Ánh lửa lóe lên.
Thân ảnh Hỏa lão tổ hiện ra, vẫn là hình dáng của tiểu lão đầu không có gì đặc biệt, nhưng lông mày và tóc lại giống như hỏa diễm, thiêu đốt hừng hực.
Hỏa Kỳ Lân hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo thần quang hỏa hành tiêu tán không thấy...
Hỏa lão tổ đứng chắp tay, đưa mắt nhìn Hỏa Kỳ Lân rời đi, trong miệng lại lẩm bẩm:
- Lỗ rồi... Đám Hóa Thần Yêu tộc không hề bình thường, ỷ vào tuổi thọ kéo dài, thể phách cường đại, liều mạng với chúng ta... Tên Hỏa Kỳ Lân này càng quá đáng hơn, khí huyết Chân Linh Kỳ Lân trong cơ thể vô cùng nồng đậm, Kỳ Lân Yêu Hỏa cũng vô cùng lợi hại. Giới này còn có áp chế nhất định với nó, nếu không lần này phải chịu thiệt thòi lớn lớn rồi…
Tam Tiên Tông.
Thuần Vu Tôn khống chế độn quang, bay về phía động phủ của lão tổ, trong lòng thở dài:
- Haizzz... Mãnh hổ vừa đi sói đói lại tới.
Trước đó Tam Tiên Tông bọn hắn vẫn luôn lục đục với Vạn Độc Môn, không ít lần công phạt nhau.
Sau này Thiên Khôi Chân Quân hoành không xuất thế, diệt Vạn Độc lão ma, Vạn Độc Môn chống đỡ không được mấy năm đã bèo dạt mây trôi, cuối cùng yên bình sống qua ngày.
Nhưng mà, mấy năm trước, lại có một vị tán tu thành công ngưng kết Nguyên Anh, chiếm cứ linh mạch nguyên bản của Vạn Độc Môn, thành lập Lưu Phong Tông, va chạm với Tam Tiên Tông cũng càng ngày càng nhiều.
Vị tán tu Nguyên Anh kia vô cùng phách lối, đại khái là thăm dò được lão tổ Nguyên Anh Tam Tiên Tông, thọ nguyên không còn nhiều, mà Thiên Khôi Chân Quân căn bản không để ý tới nguyên nhân của chuyện này.
- Thái Thượng trưởng lão, Thuần Vu Tôn cầu kiến.
Đi vào một động phủ, Thuần Vu Tôn nghiêm nghị truyền âm.
- Vào đi!
Thanh âm Vân Châu Chân Quân ôn hòa truyền đến.
Thuần Vu Tôn đi vào động phủ, nhìn thấy Vân Châu Chân Quân đang ngồi xếp bằng, chỉ cảm thấy dường như già nua thêm mấy phần, trong lòng sầu não:
- Khởi bẩm Thái Thượng trưởng lão... Trước đó Lưu Phong Tông lại mượn danh nghĩa của một gia tộc tu tiên chiếm một linh thạch dầu mổ của Hoàng gia...
Tổ tiên Hoàng gia chính là đệ tử nội môn của Tam Tiên Tông, phần lớn mỏ linh thạch kia cũng là Tam Tiên Tông chiếm cứ.
Bây giờ Lưu Phong Tông làm như vậy, chính là đang khiêu khích!
- Lưu Phong Chân Quân của Lưu Phong Tông, lúc thiếu niên gặp được kỳ duyên, thu hoạch được động phủ truyền thừa của cổ tu sĩ, ngưng kết Nguyên Anh...
Vân Châu Chân Quân chậm rãi nói:
- Hắn nắm giữ một kiện Linh Bảo Chấn Sơn Tiên, uy lực vô tận. Lần trước người này ra ngoài gặp phải một con đại yêu lưu thoán hoá hình, đại chiến một phen rồi đánh giết đại yêu... Lão phu sợ không chỉ có vậy…
Mặc dù hắn cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, thậm chí đã tu luyện đến cảnh giới đỉnh phong, lại khó mà đánh bại một vị tu sĩ vừa ngưng kết Nguyên Anh, đủ thấy độ yêu nghiệt của Lưu Phong Chân Quân.
- Chẳng lẽ... Chúng ta còn phải nhịn?
Thuần Vu Tôn không nhịn được hốc mắt đỏ lên:
- Thái Thượng trưởng lão khó mà xuất thủ, phải làm sao mới ổn đây?
Lúc nói lời này, hắn bất giác nhìn về phía Thanh Hư Phong.
- Thiên Khôi Chân Quân như thế nào?
Vân Châu Chân Quân hỏi.
- Người kia một lòng tu luyện, mấy năm trước còn xuất quan một lần, phân phó chúng ta mua sắm lượng lớn vật tư, đều thanh toán bằng linh thạch...
Thuần Vu Tôn cung kính trả lời:
- Chỉ là vãn bối nhiều lần đề cập tới Lưu Phong Tông, người kia lại thờ ơ cũng không có ý nghĩ xuất thủ... Năm đó chúng ta tiêu tốn rất nhiều tâm huyết, vận dụng bao nhiêu nhân lực vật lực, vất vả lắm mới lấy được Hoàng Tuyền Quỷ Hỏa, bây giờ lại...
Vân Châu Chân Quân lại lắc đầu:
- Phàm là tu sĩ một lòng khổ tu, tuyệt đối sẽ không để đạo tâm xuất hiện nửa điểm sơ hở… Chỉ là Thiên Khôi Chân Quân chỉ bảo đảm truyền thừa của Tam Tiên Tông ta không dứt. Về phần, chút việc nhỏ kia đương nhiên sẽ không xuất thủ, ngươi cũng phải nhớ kỹ, phần nhân tình này vẫn phải dùng trong tình huống nằm trên lưỡi đao ấy…