Phương Tịch thi triển bí thuật, để Khí Vận Cổ trả lại một đạo khí vận gia trì bản thân, sau đó lại chuẩn bị các đồ phụ trợ kích thích, bắt đầu thử đột phá Nguyên Anh hậu kỳ!
Không nghĩ tới, thế mà một lần xông phá quan ải!
- Trước đó ta chuẩn bị đan dược, trận pháp phụ trợ... Có thể nói, có ít còn hơn không, hiệu quả kém xa Thăng Vân Đan, có thể đột phá bất cứ lúc nào, quả nhiên là Khí Vận Cổ trợ giúp... Có lẽ còn có công lao của Vạn Cổ Trường Thanh Thể chưa hoàn thành?
Phương Tịch nhìn thấy trong cơ thể, có từng đường vân màu bạc trên xương cốt, từng sợi kim quang vô cùng yếu ớt, gần như không thể nhìn thấy được.
Tiến độ của Vạn Cổ Trường Thanh Thể quả thực làm hắn cạn lời...
- Bấm tay tính toán, năm nay bốn trăm hai mươi năm tuổi, tấn thăng Nguyên Anh hậu kỳ!
Phương Tịch mỉm cười, có chút tự đắc:
- Mặc dù ta tư chất thấp kém, gần già Trúc Cơ, Kết Đan chậm một chút, nhưng tốc độ tu luyện càng lúc càng nhanh... Bây giờ đã vượt qua những thiên chi kiêu tử kia, đây đều là kết quả ta cố gắng tu hành.
Từ trước tới giờ, đại tu su có thể đột phá Nguyên Anh hậu kỳ trước năm sáu trăm tuổi, khác với Nguyên Anh hậu kỳ, được xem như có nhiều thời gian đột phá bình cảnh Hóa Thần, cho nên vẫn luôn được chú ý tới.
Bây giờ mặc dù lúc Luyện Khí Trúc Cơ, Phương Tịch cất bước chậm một chút, nhưng lại đuổi bước chân của những Nguyên Anh có thiên phú tốt nhất. Điều này chứng tỏ tư chất cùng cơ duyên của hắn vượt qua đám người kia, thậm chí người sau vượt người trước!
Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận trải nghiệm cảm giác Nguyên Anh hậu kỳ.
Thần thức tăng vọt, hiện tại, hắn càng nắm chắc linh khí lưu động trong hư không. Thậm chí cảm giác bản thân dường như có thể thao túng hướng chảy của nó... Đương nhiên đây chỉ là một loại ảo giác, chân chính thao túng thiên địa linh lực, chính là chuyên môn của tu sĩ Hóa Thần!
- Nguyên Anh hậu kỳ được xưng là đại tu sĩ, bởi vì trừ pháp lực cao cường, còn có thể tu luyện rất nhiều bí thuật thần thông khó có thể tưởng tượng...
Phương Tịch giữa năm ngón tay, một đạo thần quang giống như phỉ thúy xuất hiện, chính là Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang.
Mà lúc này, tâm niệm khẽ động, trong đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang này từng tấm phù văn xanh biếc kỳ dị thoáng hiện, phát ra uy thế kinh người.
- Ta vẫn luôn tu hành bí thuật Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang, khó mà đạt đến cảnh giới đại thành... Lần này đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, hơi lĩnh hội mà đã trực tiếp xong rồi.
Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang đại thành, đã có thể chém Linh Bảo như chém dưa thái rau rồi.
Phương Tịch thể hiện một tia uy lực, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Xem ra, mặc dù không sử dụng bất kỳ Linh Bảo hay khôi lỗi, chỉ dựa vào bí thuật Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang, hắn cũng có thể đánh bại dễ dàng một vị thậm chí mấy vị đại tu sĩ.
Nếu như tăng thêm Linh Bảo cùng khôi lỗi, cho dù Yêu tộc cấp bốn thượng phẩm vây công cũng không sợ?
- Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang có thể đạt đến cảnh giới đại thành, chính là bởi vì tấn thăng Nguyên Anh hậu kỳ, cảm ngộ thiên địa linh lực càng thêm khắc sâu ... Quả nhiên thần thông pháp lực còn không bằng đánh liều!
Phương Tịch là người ngoan cố, thích vượt đại cảnh đè người.
Lúc này tâm niệm hắn khẽ động, trong trữ vật giới chỉ, một hộp ngọc bị chôn giấu thật lâu bay ra.
Sau khi mở phù lục phong ấn trên hộp ngọc ra, một vật được tia sáng màu xanh bao lấy bay ra.
Phương Tịch nhẹ nhàng vẫy tay, cầm vật này trong tay.
Chỉ thấy một phiến lá xanh tươi như ngọc, cuống lá đầy đủ, vô cùng mạch lạc rõ ràng.
- Trận linh Bạch Lộc…
Nghĩ đến đủ loại bí cảnh trong Trường Thanh Viên, trên mặt Phương Tịch lộ ra một tia tưởng nhớ.
- Vật này... Hẳn là chìa khóa của một Linh cảnh nào đó. Lúc trước Bạch Lộc có dặn dò, không đến Nguyên Anh hậu kỳ thậm chí Hóa Thần thì đừng đi…
Phương Tịch khá tin tưởng Bạch Lộc, bởi vậy trước khi tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ, vẫn trực tiếp đè ép vật này dưới đáy hòm.
Lúc này thần thức hắn quan sát tỉ mỉ linh diệp này, lập tức lại phát hiện điểm khác biệt.
- Mau!
Phương Tịch đánh ra một đạo pháp, chui vào trong linh diệp. Linh diệp to ra, phía trên có quang hoa lấp lóe, linh khí dạt dào, từng đường vân màu bạc hiện ra, bỗng nhiên hiện ra một bản địa đồ!
- A?
Ánh mắt hắn sáng ngời, nháy mắt khắc sâu địa đồ vào trong ký ức, sau đó hiểu rõ:
- Địa Tiên linh cảnh trong miệng Bạch Lộc, cửa vào ở Trung Vực?
Dựa theo tin tức mà Phương Tịch biết được, Trung Vực đã sớm bị tàn phá.
- Chỉ là Linh cảnh tự thành một giới, cửa vào ở nơi nào đó của Trung Bộ mà thôi... Linh diệp này chính là chìa khoá duy nhất.
Ánh mắt Phương Tịch lấp lóe, cuối cùng vẫn thu hồi linh diệp, dán thêm mười bảy, mười tám phù lục.
- Bạch Lộc đã nói rồi, Nguyên Anh hậu kỳ hoặc là Hóa Thần... Nguyên Anh hậu kỳ cũng chưa chắc, ít nhất chờ đến Hóa Thần rồi lại nói... Thậm chí Hóa Thần sơ kỳ cũng quá sớm, đến Hóa Thần viên mãn lại đi...