Linh Thù mở miệng, trong thanh âm mang theo một loại vận luật đặc biệt.
- Đảo chủ... Cũng không biết khi nào trở về?
Vẻ mặt Liễu Tự kinh ngạc.
Năm đó nàng thiếu chút nữa trở thành đồ đệ của Phương Tịch, kết quả vị đảo chủ này vứt xuống một bản bí tịch, mấy chục năm cũng không thấy bóng dáng đâu.
Làm cho người ta vô cùng cạn lời.
Bây giờ Phỉ Thúy Đảo rơi vào thời khắc bấp bênh, đảo chủ sẽ trở về chứ?
Hay là như trong truyền thuyết như vậy, bo bo giữ mình, lợi dụng cổ truyền tống trận một đi không trở lại?
Đúng lúc này, ngoại giới truyền đến một trận lôi đình nổ tung.
Ba động Nguyên Anh cấp đấu pháp truyền đến khiến cho đám tu sĩ Kết Đan thần sắc đại biến, bay ra khỏi động phủ.
Trước đó.
Giữa không trung Phỉ Thúy Đảo, mấy đám mây hội tụ, trong đó hiện ra quỳnh lâu ngọc vũ, đài cao mây ghế.
Tiêu Dao Công thi triển thuật Thiên Khung Vân Hải, cười lớn khoản đãi mấy vị lão quái Nguyên Anh:
- Chư vị, xin uống chén này!
- Đa tạ Tiêu Dao Công!
Ở đây hầu hết là các đại tu sĩ, mấy vị lão quái Nguyên Anh cũng rất nể mặt, uống một hơi cạn sạch.
- Phỉ Thúy Đảo cảnh sắc vô cùng tốt, đáng tiếc…
Bỗng nhiên, một tên tu sĩ Nguyên Anh trung niên râu đỏ, thở dài.
Hắn chính là môn chủ của Hỏa Luyện Môn, hôm nay đã sớm thành chó nhà có tang.
Nhìn thấy cơ nghiệp của Phỉ Thúy Đảo, cũng có chút ý động.
Trong bữa tiệc, lão quái Nguyên Anh quần tình mãnh liệt, không ít người mắng to đảo chủ Long Ngư Đảo là rùa đen rụt đầu, quan trọng là bỏ chạy mất, không mang theo bọn hắn!
Mà sau khi bỏ chạy, cũng muốn hủy đi cổ truyền tống trận, đoạn tuyệt khả năng truy kích của Thiên Phượng...
- Vạn Đảo Hồ sớm đã lưu truyền Long Ngư Chân Quân lập nghiệp, dựa vào một chữ Cẩu... Bây giờ xem ra, quả nhiên danh bất hư truyền.
Lại một vị lão quái Nguyên Anh ăn mặc nho sinh, nói.
- Ha ha... Lúc này ăn uống tiệc rượu vẫn hơn...
Tiêu Dao Công còn muốn nói cái gì, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Phía Trường Thanh Điện, một đạo độn quang màu xanh khuấy động, sôi trào mãnh liệt áp bách mà đến, làm cho mỗi một vị tu sĩ Nguyên Anh sắc mặt đột biến.
Đến khi thấy rõ người tới, lại thốt ra:
- Đảo chủ Long Ngư Đảo? Ngươi... Ngươi đã tấn thăng Nguyên Anh hậu kỳ?
Lúc này bọn họ cũng biết đảo chủ của Long Ngư Đảo chính là Vân Kiệt Tử.
Mà người này trong đại chiến Yêu tộc, mới là Nguyên Anh sơ kỳ mà?
Mới qua bao lâu?
Sao lại thành đại tu sĩ rồi?
Độn quang thu liễm, Phương Tịch mặc một bộ áo xanh, chắp hai tay sau lưng, rơi trên vân đài. Mặt không thay đổi nhìn qua Tiêu Dao Công, khiến cho vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong cũng không khỏi thấp thỏm.
- Đám ác khác các ngươi, ta là chủ nhân nơi này mà các ngươi lại uống rượu làm vui ở đây?
Ánh mắt hắn có chút nheo lại, mang theo một tia sát khí lạnh lẽo.
Tiêu Dao Công cũng mặc một bộ áo bào trắng, ba sợi râu dài, có chút đạo cốt tiên phong. Lúc này cũng không biết dùng bí pháp gì bổ sung đan dược mừng thọ nguyên, trông còn trẻ hơn trước đó, đứng dậy chắp tay nói:
- Lão phu mượn quý bảo địa thiết yến, quả thật có chút thất lễ, sau đó sẽ có hậu lễ dâng lên, vẫn mong đảo chủ Long Ngư Đảo…
Trong lòng hắn thầm hận đồng thời có chút chờ mong cùng lửa nóng.
Dù sao đảo chủ Long Ngư Đảo trở về rồi, chẳng phải là có cổ truyền tống trận có thể chạy trốn sao?
So với tránh thoát đại kiếp yêu thú, một tòa linh đảo cấp bốn, là cái gì chứ?
- Đám người các ngươi... Xem ta là quả hồng mềm sao?
- Không phân biệt người nào hết?
Phương Tịch giận quá hóa cười, quyết định đánh chết tất cả.
- Nói nhảm nhiều quá!
Hắn khẽ quát một tiếng, năm ngón tay phải vồ lấy, năm đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bay ra, kích xạ về phía Tiêu Dao Công!
Sắc mặt Tiêu Dao Công đại biến, hóa thành một đạo mây trắng phiêu đãng lùi về phía sau. Thần thức khẽ động, vô số biển mây hội tụ, hóa thành từng vị binh sĩ, trong tay còn cầm tấm chắn màu trắng, trường mâu.
Phụt!
Một tia sáng xanh lóe lên, những binh sĩ mây trắng nháy mắt băng tán.
Thuật Thiên Khung Vân Hải của người này mặc dù đại danh vang vọng Nam Hoang, nhưng cùng so với đám mây của Phương Tiên Đạo Chủ, lại chẳng phải là cái gì!
Nhìn thấy thuật Thiên Khung Vân Hải tuỳ tiện bị phá, Tiêu Dao Công vung tay lên. Một tấm khăn trắng Vân Cẩm bay ra, trên đó có vân văn dày đặc, linh quang lập loè, rõ ràng là một kiện Linh Bảo phòng ngự hiếm có.
Nhưng sau một khắc, năm đạo thanh quang lướt qua khăn mây, cắt thành vô số mảnh vỡ, thế đi không giảm, dạo một vòng quanh Tiêu Dao Công.
Quanh thân Tiêu Dao Công có từng mảnh mây mù giống như phòng ngự, thoáng chốc vỡ vụn, hiện ra thân ảnh phía sau.
Hắn lầm bầm còn muốn nói gì, thân thể bỗng nhiên chia năm xẻ bảy.
Trong vô số khối vụn thi thể, có tia sáng trắng lóe lên.
Một Nguyên Anh toàn thân trắng noãn thi triển Thuật Vân Độn, hóa thành một đạo khói trắng phù diêu bay lên, độn tốc kinh người.