- Thật ra ta không sao cả, dù sao bình thường cũng chủ yếu ở trong động phủ Sơn Hải Châu mà...
Trong lòng Phương Tịch oán thầm một câu, nhưng cũng không thể răn dạy trung thần, chỉ có thể nói:
- Các ngươi vất vả rồi...
- Hôm nay nhìn thấy công tử không việc gì, không khổ.
Chung Hồng Ngọc ôn nhu nói:
- Sở dĩ chúng ta có thể may mắn còn sống sót, còn phải dựa vào mấy vị đạo hữu, ví dụ như vị Linh Thù muội muội này…
- Linh Thù tiên tử, lại gặp mặt.
Phương Tịch nhìn về phía Linh Thù.
- Bái kiến tiền bối!
Linh Thù nhìn gương mặt trẻ tuổi của Phương Tịch, trong lòng âm thầm so sánh với Vân Kiệt Tử, cảm thấy vẫn hình tượng như này trông thân thiết hơn một chút:
- Linh Thù không nơi nương tựa,xin đảo chủ cho phép để cho ta gia nhập Phỉ Thúy Đảo.
- Ồ?
Phương Tịch có chút ngoài ý muốn, quét nhìn Linh Thù một chút, lại nghĩ tới tiểu nữ hài trên đấu giá hội, không khỏi thở dài một tiếng:
- Thôi được rồi, ta cùng Hoàng Vân Công cũng được coi như bằng hữu, sau này ngươi ở lại Phỉ Thúy Đảo tu hành đi.
Cùng Linh Thù, Trịnh San hàn huyên vài câu, Phương Tịch nhìn về phía Liễu Tự.
Mấy chục năm không thấy vị tiểu cô nương năm đó, đã lớn thành một đại tiên tử phong hoa tuyệt.
Đồng thời, Kết Đan Thanh Mộc Trường Sinh Công, xem như thay hắn đi qua con đường trước đó chưa từng đi.
- Liễu Tự... Ngươi vậy mà Kết Đan rồi, có thể thấy được tu hành cần cù.
Phương Tịch nghĩ nghĩ.
Lấy ra trữ vật giới chỉ, từng đạo quang hoa bay ra, hóa thành đao thương kiếm kích, những pháp bảo như tháp kính lơ lửng giữa không trung:
- Các ngươi vất vả rồi, những pháp bảo này tùy ý chọn một kiện đi...
Dù sao đối với hắn, Linh Bảo cấp bốn cũng không được để vào mắt, huống chi pháp bảo cấp ba.
- Đa tạ đảo chủ!
Đám người đồng loạt hành lễ bái tạ, tự lấy pháp bảo, rời khỏi đại điện.
Lúc này, Phương Tịch mới nhìn một chỗ hư không.
- Vân lang, ngươi đúng là lòng dạ hung ác...
Nam Cung Ly đi ra, đôi mắt vui buồn lẫn lộn nhìn chằm chằm Phương Tịch:
- Mặc dù thiếp thân đã sớm biết ngươi có điều giấu giếm, nhưng diện mục thật sự vậy mà anh tuấn như thế… Trước đó Thiếp thân chịu thiệt cũng…
- Khụ khụ...
Phương Tịch ho khan một tiếng:
- Còn có người, chú ý ảnh hưởng!
Lục Sơn Quy núp ở nơi hẻo lánh, hận không thể lập tức rụt đầu vào bên trong.
Hắn biết không thể tránh khỏi, chỉ có thể đứng dậy hành lễ:
- Lão nô bái kiến chủ nhân... Trước đó Phỉ Thúy Đảo xảy ra chuyện, lão nô hành sự bất lực, vẫn xin chủ nhân trách phạt...
- Thôi, một lão ô quy như ngươi, cũng không thể nào chống lại rất nhiều Nguyên Anh của Chính ma lưỡng đạo…
Phương Tịch khoát khoát tay:
- Ngươi dâng lên một bình bản nguyên tinh huyết, việc này coi như thôi...
- Được!
Lục Sơn Quy đáp ứng, trong lòng có chút thịt đau.
Đây chính là bản nguyên tinh huyết đó!
Chờ đến khi Lục Sơn Quy rời đi, Phương Tịch nhìn về phía Nam Cung Ly:
- Được rồi, hiện tại ngươi có thể vạch trần mưu đồ của Chính ma lưỡng đạo rồi…
Đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Ly lưu chuyển:
- Ngay ở chỗ này? Nếu không... Tìm một nơi khác?
Đêm khuya.
Phương Tịch trở lại trong động phủ nhà mình.
Mặc dù nghe Nam Cung Ly nói không ít, nhưng hắn chưa tin hoàn toàn.
Lúc này, đương nhiên muốn người trong cuộc.
Hắn ngồi xếp bằng, trong tay Tỏa Yêu Tháp nổi lên, nương theo lấy một đạo pháp quyết đánh vào, lập tức lơ lửng giữa không trung, thả ra một vòng quang hoa xám trắng.
Trong quang hoa, một Nguyên Anh toàn thân trắng noãn như ngọc chậm rãi xuất hiện, hai mắt nhắm nghiền, đã hôn mê.
- Ha ha...
Tay phải Phương Tịch vươn ra, từng đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bay ra, hóa thành châm nhỏ xanh biếc, chui vào trong cơ thể Nguyên Anh.
- A!
Sau một khắc, Nguyên Anh Tiêu Dao Công kêu thảm một tiếng, mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm Phương Tịch, trong ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc:
- Ngươi.. Ngươi muốn làm gì?
- Ta muốn làm gì?
Phương Tịch quỷ bí cười một tiếng, khí tức trên thân bỗng nhiên biến đổi!
Ma khí khủng bố lại nồng nặc xuất hiện trên người hắn, mơ hồ hóa thành một bộ ma giáp hư ảo.
- Nguyên Anh hậu kỳ Thượng Cổ Ma tộc?
Tiêu Dao Công thốt ra:
- Đảo chủ Long Ngư Đảo chỉ sợ đã chết... Ngươi ngụy trang thành tu sĩ Nhân tộc ta, rốt cuộc là có ý gì…
Phương Tịch căn bản lười nói nhiều với hắn, đưa tay nhẹ nhàng điểm một cái.
Một đạo ma quang rơi trên người Tiêu Dao Công, khiến cho ánh mắt hắn mê ly.
Chợt, hắn vận chuyển Tha Hóa Tự Tại Thiên Tử Thống Ngự Vạn Linh Chân Ma Công trong Thuật Sưu Hồn. Từng đạo bí thức Thiên Ma vô ảnh vô hình tuôn ra, chui vào trong Chân Dương Khôi Thủ của Nguyên Anh.
Đối mặt với bí thuật của Cổ Ma tộc, không có hiệu quả gì với Nguyên Anh bảo thủ, bị Phương Tịch trực tiếp sưu hồn!
Tiêu Dao Công kêu thảm một tiếng, mắt nhỏ cũng bắt đầu trắng dã.
Đôi mắt Phương Tịch đen nhánh, thấy được lượng lớn ký ức... Đó là một đời của Tiêu Dao Công, giống như thước phim tiến nhanh hiện lên trước mặt hắn. Bỗng nhiên, hắn giật mình:
- Thì ra Bạch Vân Tẩu cùng Điếu Ngao lão nhân đã chết... Vẫn là bị Tiêu Dao Công giết? Con hàng Bạch Vân Tẩu này... Không nắm chắc còn đi báo thù?