Hắn đứng ở trên boong thuyền, vài khôi lỗi Kết Đan thao túng linh chu, lộ ra thành thạo điêu luyện.
Lúc này ngón tay điểm nhẹ, từng tia Huyền Minh Trọng Thủy bị hấp thu đến, quay quanh ở trong tay.
- Hắc thủy có hiệu quả ô nhiễm pháp khí, ăn mòn tu vi... Ngược lại là vật liệu tế luyện mấy môn Âm Lôi thượng thừa trong Ma Đạo không tệ.
Mặc dù nói như thế, nhưng Phương Tịch cũng không trực tiếp động thủ.
Dù sao muốn cô đọng Ma Đạo Âm Lôi, ít nhất phải luyện hóa mấy trăm mẫu Huyền Minh Trọng Thủy mới được, đây chính là việc khổ cực.
Còn không bằng đi phường thị thu mua mấy Huyền Minh Thủy Tinh, Huyền Minh Thủy Tinh này là đặc sản của Huyền Minh Uyên, do Huyền Minh Trọng Thủy áp súc ngưng kết thành, giá trị khá cao.
Nếu có mười mấy mai, sẽ đổi được một viên linh thạch cực phẩm.
Trong Địa Tiên giới, dưới Hóa Thần còn có thể sử dụng linh thạch thượng, trung, hạ phẩm, đến sau Hóa Thần, Phản Hư, cơ bản đều lấy linh thạch cực phẩm làm tiền tệ.
Mà trên Phản Hư,thì dùng tiên ngọc.
Nghe đồn tiên ngọc là một tia tiên khí của Chân Tiên giới ngưng kết, có hiệu quả với tu sĩ Hợp Thể thậm chí Đại Thừa tu luyện, Phương Tịch cũng không biết thật giả.
Dù sao hắn phi thăng Địa Tiên giới đã lâu như vậy, ngay cả một viên tiên ngọc cũng không gặp qua.
Soạt!
Thời điểm Phương Tịch thất thần, bỗng nhiên Huyền Minh Trọng Thủy nổ tung một đoàn nước.
Trong bọt nước, có bóng đen lóe lên.
Kia rõ ràng là một quái ngư lớn ba thước, toàn thân đen kịt, phần lưng còn sinh trưởng gai xương.
Quái ngư ẩn ẩn đạt tới Kết Đan kỳ, lúc này căn bản không cảm ứng được khí tức của Phương Tịch, chỉ phát giác mấy khôi lỗi Kết Đan, tự nhiên không sợ hãi, hé môi cá, phun ra từng đạo thủy tiễn.
Không giống Thủy Tiễn Thuật bình thường, những thủy tiễn này từng cây đen như mực, hiển nhiên đều dùng Huyền Minh Trọng Thủy trải qua ngưng luyện, không chỉ nặng nề, còn mang theo tác dụng ăn mòn pháp lực và pháp bảo!
Xuy xuy!
Trên linh chu, một tầng hộ thuẫn triển khai, bị thủy tiễn bắn lên, lập tức phát ra tiếng hủ thực, linh quang bất ổn, hiện ra mấy lỗ thủng.
Mấy giọt hắc thủy rơi vào trên khôi lỗi Kết Đan, mặt ngoài lưu lại lỗ thủng, không ngừng toát ra khói trắng.
- Mới đi mấy vạn dặm, liền có yêu thú như thế, Huyền Minh Uyên quả nhiên hung hiểm.
Mặc dù Phương Tịch cảm khái, nhưng ngữ khí lại hết sức bình tĩnh, tùy ý đưa tay chộp một cái.
Trong hư không hiện lên một bàn tay, từng vân tay đều vô cùng rõ ràng, siết quái ngư kia ở trong tay.
Quái ngư còn muốn giãy dụa, nhưng trong bàn tay hiện ra vô số gai ngược.
Phốc phốc!
Gai ngược phá vảy cá, đâm thật sâu vào nội tạng.
Trong nháy mắt, con quái ngư này liền trung thực, rơi vào trên boong thuyền.
Phương Tịch sớm đã dọn xong bàn, lúc này lấy ra một thanh tiểu đao, cắt xuống phần thịt ngon nhất của quái ngư, cẩn thận cắt thành lát, chỉ thấy thịt cá óng ánh sáng long lanh, mặt ngoài có đường vân như bông tuyết, ăn vào cực kỳ thơm ngon.
- Không tệ không tệ, bất luận là ăn tái hay nướng, đều cực tốt.
Hắn giống như một đầu bếp lành nghề, ăn như gió cuốn.
Vật liệu còn lại thì bị ném vào hắc thủy, không bao lâu, lại thấy một đám quái ngư và quái xà chen chúc đến tranh đoạt, thôn phệ hài cốt quái ngư trước đó, khiến cho Phương Tịch nhìn mà mí mắt co giật.
Mà đúng lúc này, thần thức hắn khẽ động, nhìn về phương xa.
Những quái ngư kia tựa hồ cảm ứng được cái gì, trong nháy mắt giải tán.
Không bao lâu, thanh âm phong lôi lóe sáng, một cơn bão tố cuốn tới, ở trong lôi vân, còn có một loại áp lực vô hình, khiến cho tu sĩ không cách nào phi độn.
- Tới, một trong ba nguy hiểm lớn của Huyền Minh Uyên… Vô Định Phong!
Đôi mắt Phương Tịch khẽ động, lộ ra vẻ thoải mái:
- Đã sớm nghe nói trong Huyền Minh Uyên nguy hiểm không gì sánh được, Vô Định Phong này hình thành và tiêu tán hoàn toàn không có quy luật, thời điểm gió bắt đầu thổi, trong hư không ẩn ẩn có cấm chế cấm bay, tu sĩ dưới Nguyên Anh căn bản không có cách ngự khí phi hành, thật là danh bất hư truyền...
Kỳ thật trong Huyền Minh Uyên, yêu thú am hiểu thao túng hắc thủy cũng cực kỳ đáng sợ, lại không đủ tư cách xếp vào trong ba đại nguy hiểm.
Bất quá theo Phương Tịch, đây chẳng qua là một cảnh quan tự nhiên tráng lệ mà thôi.
Trên linh chu, từng khôi lỗi Kết Đan ra sức rót pháp lực, chống lên một lồng ánh sáng vô cùng nặng nề.
Ngay sau đó, nương theo sóng cả mãnh liệt, một đợt lại một đợt thủy triều đen kịt đập lên phòng ngự, không ngừng hủ thực lồng ánh sáng.
Dưới Huyền Minh Trọng Thủy mênh mông, tựa hồ ẩn giấu một cự nhân cao lớn không gì sánh được.
Linh chu của Phương Tịch giống như thuyền nhỏ trong lòng bàn tay đối phương, không ngừng đảo quanh, tựa hồ muốn mất phương hướng...
Hắn nhíu mày.
Tiếp tục như thế, mặc dù không đến mức thuyền hủy người vong, bởi vì mặc dù Vô Định Phong này lợi hại, cũng không làm gì được hắn.
Nhưng nếu linh chu hủy, mình xám xịt bay trở về phường thị, cuối cùng cũng có chút mất mặt.