Chương 1398: Cố nhân
- Xem ra Hắc Thủy Tông kia nắm giữ không ít chứng cứ của Ngự Long Tông, mới thảm hại như vậy...
Phương Tịch nghĩ đến lần trước Hắc Miểu Tôn Giả nói Ngự Long Tông bỏ mặc Ác Giao thôn phệ tu sĩ Nguyên Anh, lúc này liền tin, thậm chí hoài nghi khả năng trên tay Hắc Thủy Tông có bằng chứng!
Nếu không căn bản không có cách giải thích Ngự Long Tông liều mạng động thủ như thế!
Bất quá Phương Tịch căn bản không thèm để ý.
Sau khi đi ra trúc lâu, hắn lại dọc theo cửa hàng hai bên đường phố, bắt đầu du lãm từng cái.
Thành Cơ Quan trải qua nhiều năm như vậy, rất nhiều chủ quán hàng hóa lại đổi mới, chỉ là không có đồ vật để Phương Tịch chú ý.
- Ta bây giờ cần thiết, chính là vật liệu làm cột cờ tốt nhất... Còn phải xứng đôi Huyền Minh Trọng Thủy...
- Nếu thực sự không được, cũng chỉ có thể chặt một đoạn nhánh Yêu Ma Thụ, chỉ là cảm giác cả hai không quá phù hợp...
Luyện chế pháp bảo, tự nhiên không phải tài liệu gì cũng có thể tùy ý thay thế.
Đáng tiếc là, Phương Tịch đi dạo một vòng, lại không tìm được mấy loại linh mộc mình muốn.
- Xem ra chỉ có thể chờ đợi buổi đấu giá lớn?
Phương Tịch thở dài, đang chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, trong cửa hàng phía trước truyền ra tiếng cãi vã kịch liệt, hoặc là nói, một phương quát lớn một phương khác.
Phương Tịch đến gần xem thử, phát hiện là một cửa hàng phù lục, trên cửa tiệm và vách tường có một tầng mây trắng mông lung, tấm biển màu vàng, lấy cổ triện văn viết bốn chữ Phù Gia Lão Điếm.
- Tiểu nhị ngươi luôn lười biếng, bây giờ lại luyện hỏng một chồng Hóa Hư Phù Chỉ, thật tức chết lão phu...
Một lão giả râu trắng, hai mắt nhỏ bé, nhưng tinh quang lập loè lộ ra cực kỳ tinh minh đang răn dạy tiểu nhị nhà mình.
Tiểu nhị này chừng 20 tuổi, đang cúi đầu, song quyền nắm chặc đại biểu trong lòng bất mãn.
Phương Tịch hứng thú nhìn xem, lão giả kia tu vi Kết Đan, mà tiểu nhị mới Trúc Cơ sơ kỳ, hiển nhiên là không dám phản bác.
Ngược lại là tiểu nhị cho hắn cảm giác hiền hòa.
Thần niệm của Hóa Thần kỳ hơi suy tư, liền nhớ lại:
- Là hậu nhân của Lý gia ở thành Phi Nhật...
Lạc Nhật Bình Nguyên quá lớn, mặc dù đến tu vi Kết Đan, cũng không dám tùy tiện nói Chu Du Liệt Quốc, lại càng không cần phải nói ra ngoài xông xáo.
Bán mình cho thương đội như Thành Cơ Quan, cơ hồ là thủ đoạn duy nhất.
Lão giả răn dạy vài câu, sau đó dương dương đắc ý lấy ra sổ sách:
- Hôm nay ngươi luyện hỏng phù lục giá trị 600 linh thạch, ngươi nghèo kiết hủ lậu đương nhiên không cách nào bồi thường, dựa theo khế ước nên kéo dài thân khế gán nợ...
Đến lúc này, thanh niên rốt cục không nhịn được:
- Đông gia... Những lá bùa này đường vân linh lực có nhiều chỗ không trọn vẹn, rõ ràng là tàn thứ phẩm, ngoài ý muốn nổi lên vốn là hiện tượng bình thường, càng không đáng 600 viên linh thạch... Huống chi, trước đó ngươi cố ý kiếm cớ kéo dài thân khế của ta, bây giờ đã nhiều hơn khế ước trước đó 30 năm, ngươi còn không hài lòng?
Nếu hắn lại không dựa vào lí lẽ biện luận, sẽ bị trói đến chết ở chỗ này.
Nhìn thấy xung quanh tu sĩ càng tụ càng nhiều, rốt cục lớn tiếng phản bác.
- Lý Như Lệnh!
Lúc này thần sắc lão giả lạnh lẽo:
- Chính ngươi trộm gian dùng mánh lới, làm hỏng tài liệu trân quý của bản điếm, bây giờ còn dám phản bác? Ngươi náo a... gọi tu sĩ chấp pháp tới, nhìn xem ai có đạo lý?
Trong tay cầm khế ước, hắn căn bản không sợ hãi.
Huống chi, mặc dù tu sĩ chấp pháp của Thành Cơ Quan danh xưng công chính nghiêm minh, nhưng tự nhiên sẽ khuynh hướng dân bản địa, lại là tu sĩ Kết Đan.
Lý Như Lệnh xiết chặt nắm đấm, nhưng lại bất đắc dĩ buông ra:
- Một chồng lá bùa này căn bản không đáng 600 linh thạch... nếu Đông gia ngươi không tin, chúng ta tùy ý gọi mấy vị tu sĩ nhìn xem... tiểu nhân nguyện ý chịu đền, nhưng giá cả phải thấp một chút...
Sau một phen nháo kịch, rất nhiều tu sĩ hài lòng tán đi.
Đôi mắt Phương Tịch lấp lóe, cũng không có ý tứ can thiệp sự tình của Lý Như Lệnh.
Chỉ là sau khi dòng người tán đi, bờ môi mới máy động, thần thức truyền âm vài câu.
Lấy thần thức của hắn cường đại, tu sĩ ở xung quanh nơi này tự nhiên không có ai phát giác.
Nửa ngày sau.
Cửa sau của Phù Gia Lão Điếm khẽ mở, một bóng người quỷ quỷ túy túy lách mình đi ra, đi mấy con phố, tiến vào một nơi hẻo lánh yên lặng.
Nhìn thấy góc ngõ không có một ai, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ thất vọng.
- Lá gan của ngươi rất lớn, không sợ ta ôm lấy ác ý?
Bỗng nhiên một thanh âm vang lên, thân ảnh Phương Tịch xuất hiện.
- Lý Như Lệnh bái kiến tiền bối...
Lý Như Lệnh thi lễ thật sâu:
- Thực lực của tiền bối viễn siêu ta, nếu có ác ý, tiểu nhân cũng không thể phản kháng... Huống chi tiểu nhân chỉ có một cái mệnh nát, chỉ sợ đời này phải làm gia nô.
- Không tệ, tâm tư kín đáo, dám đánh dám liều...
Phương Tịch gật đầu, ban ngày hắn không can thiệp, chính là muốn quan sát một chút.