Lúc này gào thét, song chưởng cùng phát, chân kình giống như sóng to gió lớn tuôn ra.
Đùng!
Sau một khắc, bóng người lóe lên.
Phương Tịch đã đi tới bên cạnh Thanh Mộc, tay phải nắm lấy cổ tay của Tây Môn Hợp:
- Ngươi muốn giết ta? Câu nói này ta cũng không thể làm như không nghe thấy nha!
- Hả?
Tây Môn Hợp khó có thể tin nhìn Phương Tịch, chỉ cảm giác chân kình mình khổ luyện nhiều năm, giống như gặp phải tường đồng vách sắt, dù như thế nào cũng khó có thể đột phá!
- Võ Sư? Làm sao có thể?
Võ quán bình thường đều chỉ truyền dạy võ học tam lưu, Võ Giả chân lực đã là cực hạn!
Chỉ có võ quán lớn như võ quán Liệt Phong, mới truyền thụ võ học nhị lưu, để Võ Giả đột phá Võ Sư, luyện thành chân kình!
Nhưng võ quán Hữu Gian không phải một võ quán rách nát sao?
Làm sao có thể?
Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã thấy nụ cười trên mặt Phương Tịch dần dần lạnh xuống.
Răng rắc!
Bàn tay Phương Tịch dùng sức, trực tiếp bóp nát xương cốt của Tây Môn Hợp.
Sau đó hắn tung một cước, đá vào ngực Tây Môn Hợp.
- Phốc!
Ngực Tây Môn Hợp lún xuống, trong miệng không ngừng phun ra nội tạng và máu tươi, thi thể bay xuống lôi đài, nằm ở bên cạnh nhi tử.
- Hợp nhi?
Tiếng gầm giận dữ từ trong bao sương truyền ra.
Tây Môn lão thái gia nhìn nhi tử, tôn tử chết thảm... Bàn tay trực tiếp bóp gãy tẩu thuốc, ánh mắt như có thể ăn thịt người!
- Gay go!
Lúc này, các võ quán chủ ở dưới đài nhìn hai bộ thi thể kia, cái trán có mồ hôi lạnh chảy ra.
- Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên biến thành như vậy?
Trương Minh Đính sững sờ.
- Là Tây Môn Chung hạ tử thủ trước, sau đó bị giết ngược... Tây Môn Hợp tức giận lấy lớn hiếp nhỏ, lại bị đánh chết tươi... đá trúng tấm sắt rồi.
Mộ Thương Long chậm rãi thở ra một hơi:
- Nhưng có lúc... Không, phần lớn lúc, võ quán Liệt Phong đều không nói lý!
- Người trẻ tuổi này, lại tu luyện tới Võ Sư, võ quán Hữu Gian lại có truyền thừa Võ Sư?
- Gay go, năm đó Tây Môn lão thái gia là Võ Minh đệ nhất cao thủ, tu vi chân kình từ lâu đến cương gân thiết cốt...
- Ha ha, có trò hay nhìn.
Các võ quán chủ ở dưới đài thần sắc khác nhau.
...
- Tây Môn lão nhi, kêu la cái gì?
Phương Tịch đối mặt ánh mắt muốn ăn thịt người của Tây Môn lão thái gia, lại móc móc lỗ tai:
- Lên võ đài, đã ký giấy sinh tử, bị đánh chết không oán được người khác, nhi tử của ngươi lấy lớn hiếp nhỏ, phá hoại quy củ trước, bị ta đánh chết đã xem như nhẹ, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đây!
- Hừ!
Tây Môn lão thái gia xiết chặt nắm đấm, tựa hồ sau một khắc sẽ ra tay.
Nhưng hắn trước sau không nhảy lên võ đài.
Quyền sợ trẻ trung!
Hắn già rồi, đồng thời nhãn lực rất độc.
Tuy hắn là Võ Sư tam bộ, nhưng Võ Sư trẻ tuổi kia có thể dễ dàng đánh chết nhi tử của hắn, ít nhất cũng là Nhị bộ!
Một khi sinh tử chiến, hắn không có nắm chắt chiến thắng!
Tuy Võ Sư có thể khóa lại khí huyết, duy trì cơ năng thân thể, nhưng tâm của hắn đã xế chiều.
Đây chính là kẽ hở lớn nhất!
Huống chi trong lòng Tây Môn lão thái gia càng có một tầng lo lắng.
Vạn nhất... Vạn nhất đối thủ là Võ Sư tam bộ, vậy hôm nay hắn tuyệt đối không thể động thủ.
Bằng không, toàn bộ võ quán Liệt Phong sẽ bồi vào!
Cũng may, hắn mèo già hóa cáo, từ lâu đã làm chuẩn bị vẹn toàn!
- Xin mời Tiền công tử xem... đôi hung đồ kia bắt nạt lão hủ già yếu, bá đạo đánh chết nhi tử tôn tử của lão hủ...
Hắn đảo mắt liền khóc, nhìn qua bên cạnh bái xuống:
- Xin thay lão hủ giữ gìn lẽ phải!
Ở bên người Tây Môn lão thái gia, chẳng biết lúc nào xuất hiện một người trẻ tuổi hoa phục.
Trên đầu hắn đội ngọc quan, mặc cẩm bào thêu tiền đồng màu vàng, nụ cười ôn hòa, con ngươi thâm thúy, mang theo một loại khí chất cao cao tại thượng.
Nhìn thấy tiền đồng màu vàng kia, để thần sắc các võ quán chủ đều thay đổi:
- Là Tiền gia!
- Tiền gia là một trong tứ đại thế gia, lẽ nào cũng muốn đưa tay vào giới võ quán?
- Võ quán Hữu Gian này xong đời...
...
- Tại hạ Tiền Khải Minh! Hôm nay được mời, đến tham dự thịnh hội của giới võ quán.
Tiền Khải Minh nụ cười ôn hòa, không có cái giá chút nào, đối nhân xử thế như gió xuân ấm áp:
- Không nghĩ đến gặp phải hai võ giả lâm nạn, thật đáng tiếc...
- Làm sao? Tiền gia ngươi muốn ra mặt thay võ quán Liệt Phong?
Phương Tịch cười lạnh, hỏi ra căn bản.
Nụ cười trên mặt Tiền Khải Minh cứng đờ, người trên đài căn bản không theo lẽ thường ra bài a.
Hoặc là nói, quá trực tiếp!
Nào có vừa lên liền không nể mặt mũi, hắn không sợ gia thế của mình sao?
Dừng một chút, nụ cười của Tiền Khải Minh cũng trở nên lạnh:
- Tiền mỗ bất tài, vừa lúc ở trong châu phủ đảm nhiệm chức vụ Pháp Tào, vị huynh đài này và đệ tử đánh người chết, dựa theo đạo lý, xác thực nên đi phủ nha một chuyến...
Giấy sinh tử gì kia, mục đích là để không kiện cáo, nhưng nghiêm khắc tính toán, thì vẫn xem như trái pháp luật!