Nhưng lúc này, nàng không nghĩ ra được cách nào, chỉ có thể tiếp nhận.
Bằng không, nàng chỉ có một con đường chết!
Phương Tịch nhìn bóng lưng nữ tử này rời đi thì khẽ gật đầu, vẫn tính là một người có trách nhiệm.
Nếu nữ tử này giết Mạnh Chu Tử lại bỏ chạy, vậy hắn chỉ có thể khiến nàng hình thần bị tiêu diệt...
...
Một con khôi lỗi gỗ cấp bậc Nguyên Anh cúi đầu lướt qua mặt biển, ở trên đó dâng lên từng đợt chấn động.
Nó dừng lại ở nơi trước đây Tả Tiểu Huyên mai phục Mạnh Chu Tử một lát, tiếp theo bay về phía lục địa.
Khôi lỗi này dừng độn quang ở gần đường ven biển, bỗng nhiên giang hai tay ra.
Từ trong thân thể nó xuất hiện vô số Kim Quy Tử giống như bọ cánh cứng, chúng hoạt động và tiến vào mặt đất, nham thạch, rừng cây, thậm chí trong Huyền Minh Trọng Thủy...
Mấy canh giờ sau, từng con Kim Quy Tử hội tụ ở giữa không trung hình thành một đồ án kỳ lạ.
Khôi lỗi gỗ đi tới mặt đất nơi Kim Quy Tử đánh dấu, năm ngón tay khép lại và đánh xuống một quyền.
Ầm ầm!
Một cái hố to hiện ra, tiếp theo một miếng vảy màu đỏ lớn bằng bàn tay được một quầng sáng màu vàng kim bao phủ, chậm rãi bay lên.
- Vảy rồng cấp năm?
Trong miệng khôi lỗi gỗ phát ra một giọng nói có phần kinh ngạc và nghi ngờ. Sau khi nó cất mảnh vảy rồng này xong lại đi tới một chỗ khác do Kim Quy Tử đánh dấu.
Ở đây thậm chí tập trung không ít thi thể yêu thú không còn nguyên vẹn, giống như một đám tranh đoạt một số bùn đất màu nâu giao chiến đến chết, trên thân còn phát ra biến đổi khác thường, mọc ra mảnh vảy và đen sừng.
- Máu rồng nhuộm đất...
Khôi lỗi gỗ không do dự nữa, hai tay lập tức chuyển động giống như máy xay gió, đánh ra từng ấn quyết.
Vô số thủ ấn hội tụ và hình thành một bí thuật.
Từ trong tầng đất xung quanh có từng sợi tơ màu đỏ hiện ra, hội tụ thành một mảnh, mơ hồ hình thành dáng vẻ của một con rồng nhỏ đang phát ra tiếng gầm thét giận dữ.
Tiếp theo... hình ảnh đó ầm ầm sụp đổ.
Khôi lỗi gỗ không nói một lời, nhảy vào trong Huyền Minh Uyên.
Cách đó mấy trăm dặm, Phương Tịch mím môi, không nói một lời, cũng quay lại Tang Thanh Phong.
“Chỗ đó có một Giao Long cấp năm đã chết... Còn là một con Xích Huyết Giao!”
“Ta nhớ trong Ngự Long Tông, linh thú bản mạng của Cầm Long Tử chính là một con Xích Huyết Giao cấp năm?”
“Xem ra không phải lão Long Phản Hư ra tay mà có tu sĩ Phản Hư thần bí ra tay giết Cầm Long Tử?”
Vẻ mặt Phương Tịch giống như đau trứng:
- Ở đâu ra tay không được, hết lần này tới lần khác lại ra tay ở Huyền Minh Uyên, làm vậy không phải là tìm phiền phức cho ta sao?
Hai bên đều có lực chiến đấu Phản Hư, hắn cảm thấy mình bị kẹp ở giữa quá yếu, đáng thương, lại không có người trợ giúp...
- Cũng may Cửu Châu Giới đã xây dựng xong thành Cơ Quan, bây giờ còn đang làm điều chỉnh thử lần cuối, miễn cưỡng xem như có chút an ủi... Không được, ta phải nói với Quỷ Phủ lắp thêm mấy Môn Tiêm Tinh Pháo lên...
Trong khoảng thời gian tới, Phương Tịch ít ra khỏi cửa. Hắn chờ đợi Ngự Long Tông giận dữ, phái cao thủ tới tra xét, còn cần mình cùng điều tra.
Nhưng thật ra hắn đã chuẩn bị nếu tình hình không ổn sẽ bỏ chạy.
Kết quả ngoài dự đoán của hắn, Ngự Long Tông không ngờ nhẫn nhịn, không có bất kỳ biểu hiện nào, dường như xem chuyện này chưa từng xảy ra vậy.
Loại phản ứng này khiến Phương Tịch tin chắc... chuyện lớn hơn nữa vẫn còn ở phía sau!
...
Ngày này, Phương Tịch nhận được thư Mặc Môn gửi tới.
Thần thức của hắn tiến vào trong ngọc giản, sắc mặt vui mừng lại có chút bất đắc dĩ.
Sau một lát, hắn vẫn quyết định. Hắn lập tức hóa thành một ma quang vừa thoáng hiện giữa không trung đã thu độn quang đến cực hạn, âm thầm lao về phía Huyền Minh Uyên.
Cùng lúc đó, một bóng người mơ hồ hiện ra ở ngoài Không Tang Phường thị.
Toàn thân bóng người này bán trong suốt, hai bên gương mặt hình như có mảnh vảy nhỏ dày, trong tay cầm một viên hạt châu kỳ lạ.
- Xích Huyết mất mạng, lão tổ đã cảm thấy Huyền Minh Uyên có vấn đề từ lâu nên đặc biệt ban tặng Ẩn Long Châu này...
Bóng người thì thào một tiếng:
- Không uổng công ta cắm chốt lâu như vậy... Ta ngược lại muốn xem thử Thanh Hòa Tử này muốn đi đâu...
Hạt châu trong suốt trong tay hắn lập tức phát ra một tầng hào quang, khiến thân hình hắn gần như trong suốt, cho dù là thần thức và linh nhãn của tu sĩ cao cấp cũng khó có thể phát hiện ra.
...
Ào ào!
Vô số Huyền Minh Trọng Thủy hình thành sóng triều nặng nề đập lên trên đảo lớn sắt thép.
Tường sắt thép bao quanh lập tức ăn mòn ra vô số vết thủng, nhưng lại có một dòng nước tối đen chảy qua, đó là vô số máy móc khôi lỗi cỡ nhỏ đang nhanh chóng tu sửa tất cả.
Lợi dụng nguyên liệu giá rẻ và tiêu hao của Huyền Minh Trọng Thủy để duy trì một động thái cân bằng... Đây là quan niệm thiết kế đài cao làm việc trên nước cỡ lớn!