Phương Tịch xoa đan điền, vẻ mặt cũng có phần kỳ lạ, tiếp theo nhìn về phía vật thứ hai.
Đó là một bông hoa kỳ lạ lớn bằng miệng chén, nhị hoa của nó có màu tím hồng, trên cánh hoa có vô số sợi nhỏ màu vàng, luôn tỏa mùi như lan như xạ ra xung quanh.
- Đây là thảo dược lạ...Thiên Lan Hoa, đã có dược linh chục nghìn năm. Chính là dược liệu chính để chế luyện đan dược tăng thêm pháp lực cho tu sĩ Phản Hư!
Mặc Ngân Thu nhìn về phía món thu hoạch thứ ba, đó là một miếng ngọc giản bị vỡ một nửa:
- Còn có vật này, trên đó dùng văn tự cổ đại viết một truyền thừa trận pháp, đại khái chỉ có một nửa, đồng thời chữ viết kia vô cùng kỳ lạ, cho dù là lão phu cũng chỉ có thể đoán loạn...
Sau khi Mặc Ngân Thu giới thiệu xong, cười tủm tỉm nhìn về phía Phương Tịch:
- Dựa theo giao hẹn lúc trước, đạo hữu có thể lấy đi một vật, nếu giá trị quá cao, lại bù thêm linh thạch, đan dược...
Bây giờ Mặc Môn rất thiếu linh thạch, thậm chí là đan dược cấp thấp.
Dù sao bọn họ phải bồi dưỡng số lượng lớn đệ tử Kết Đan làm bia đỡ đạn thăm dò bí cảnh!
Ánh mắt Phương Tịch đảo qua ba vật, cuối cùng thở dài và cầm lấy viên tiên ngọc kia:
- Ta lại chọn vật này...
- Ơ?
Mặc Ngân Thu thoáng giật mình, dù sao trong ba vật phẩm này, Thiên Lan Hoa chục nghìn năm là quý nhất, nếu cầm giao dịch với tu sĩ Phản Hư, dù thế nào cũng có thể đổi về được mấy viên tiên ngọc.
Ngoài điều này ra, phần truyền thừa kia cũng không thể coi thường. Vị này Thanh Hòa Tử vẫn biểu hiện hứng thú đối với trận pháp cao cấp, cấm chế.
Sao hắn cuối cùng lại chọn một viên tiên ngọc?
- Dù sao cũng là giao dịch lần đầu tiên, tại hạ cũng không thể quá mức...
Phương Tịch vô cùng thản nhiên nói:
- Ngoài điều này ra, ta còn cho đạo hữu một số linh thạch cấp thấp và linh vật Kết Đan... Đạo hữu phải hiểu, giao dịch với ta tuyệt đối là kiếm ổn.
- Được.
Mặc Ngân Thu hết sức hài lòng:
- Đạo hữu đúng là cao thượng, chúng ta nhất định có thể tiếp tục hợp tác nữa...
Hắn chỉ đơn thuần xem điều này thành Phương Tịch đang nhường lại lợi ích.
Hai bên lại bàn bạc một lúc về thời gian giao dịch, địa điểm lần sau, lúc này mới từ biệt nhau.
Mặc Ngân Thu lại vẫn ngồi mô yêu thú Hắc Thủy phỏng sinh vật rời đi. Phương Tịch nhìn dòng nước biến mất rồi cẩn thận cất tiên ngọc đi, vẻ mặt thoáng hiện ra sự kỳ lạ.
- Chịu thiệt à? Đối với ta thì chưa chắc...
Hắn thì thào một tiếng và bỗng nhiên lấy ra Thái Nhất Kinh.
Hắn nhìn thấy một bóng người mơ hồ hiện ra trong một màn hình theo dõi.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức trở nên lạnh:
- Có người theo dõi à? Thậm chí có thể giấu được thần thức của ta và khống chế giám sát dọc đường...
Nếu không phải trong không khí của đảo này có khôi lỗi cỡ nhỏ có số lượng vượt tiêu chuẩn, khiến người kia di chuyển chung quy sẽ xuất hiện sự va chạm, hắn còn chưa chắc đã bị phát hiện!
Điều này lại giống như bình thường không dễ phát hiện ra một người tàng hình, nhưng vết chân giẫm trên mặt đất vẫn để lộ sơ hở!
Phương Tịch vừa nghĩ đến đây, trên mặt lập tức thoáng hiện vẻ ngoan độc.
Trên hòn Cơ Quan Đảo, một nòng pháo dữ tợn bỗng nhiên điều chỉnh góc độ, nhắm thẳng vào nơi nào đó.
- Đã phong tỏa mục tiêu, Tiêm Tinh Pháo chuẩn bị...
- Phóng!
Ầm!
Một Hỗn Động Thần Quang quét ngang hư không, trực tiếp nhấn chìm một hình trong suốt kia.
Thậm chí uy lực còn lại không giảm, nhộn nhạo tản trên mặt biển Huyền Minh Trọng Thủy vô biên vô hạn, luồng ánh sáng rực rỡ biến mất ở phía chân trời.
Mà ở ngoài quỹ đạo của Tiêm Tinh Pháo kia, một thân hình chật vật né tránh, chỗ vai đã đầm đìa máu tươi:
- Đáng chết... Lại bị phát hiện!
- Người nào dám nhìn trộm Cơ Quan Đảo của bản tọa?
Một ma quang bay ra, hiện ra thân hình của Phương Tịch.
Hắn vô cùng tự tin, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc và phẫn nộ. Dù sao hắn là Thanh Hòa Tử, rời bến kiểm tra khôi lỗi cơ quan là chuyện rất bình thường.
- Hừ!
Bóng người mờ ảo hừ lạnh một tiếng và giải trừ ngụy trang, không ngờ hiện ra một con thanh niên áo đen lạnh lùng nghiêm nghị, trên vai đầy máu, trên tay đang cầm một viên hạt châu, hai bên gương mặt mọc vảy đen, trên đỉnh đầu còn có sừng của Giao Long.
Sắc mặt Phương Tịch chợt biến đổi, chắp tay nói:
- Hóa ra là Long Sử thượng tông, chẳng biết tại sao lại theo dõi bản tọa?
- Lớn mật!
Hắc Giao cấp năm tức giận quát một tiếng:
- Thanh Hòa Tử, ngươi lại dám tập kích thượng sứ, ngươi phải bị tội gì?
Nghe được con Giao Long này gầm hét như vậy, trong lòng Phương Tịch trái lại nắm chắc.
“Quả nhiên, người này chỉ có thể bám theo phía xa, không dám đi sâu vào Cơ Quan Đảo, căn bản không có phát hiện ra ta với Mặc Ngân Thu gặp mặt...”
Giới hạn thần thức của tu sĩ Hóa Thần ở Địa Tiên Giới chỉ có mấy trăm dặm mà thôi.
Nếu lại tính cả trận pháp cấm chế ngăn cản và áp chế, thật ra cũng rất có hạn.
Chỉ là Giao Long của Ngự Long Tông quen thói kiêu ngạo, vẫn thích trả đũa.