Trên không trung của Huyền Minh Uyên.
Một Cửu U Minh Hà bỗng nhiên nổ tung, nửa thân Hắc Giao đen xì còn sót lại bay ra, còn kéo theo một thanh trường kích màu đen, trong long trảo nắm chặt một miếng ngọc phù.
Lúc này nửa đoạn cơ thể chỉ còn lại xương trắng bỗng nhiên hét dài một tiếng, phun một ngụm tinh huyết lên trên ngọc phù xanh biếc.
Ngọc phù này lập tức nổ tung, hóa thành một tia sáng màu xanh lục, bao phủ toàn thân Giao Long cấp năm.
Nó sảng khoái rít gào một tiếng, máu thịt trên xương trắng nhanh chóng sinh ra, không ngờ giống như thức tỉnh thiên phú Bất Diệt Chi Thể vậy.
Nói chung, phần lớn Yêu tộc có thể thức tỉnh thiên phú Bất Diệt Chi Thể đều có loại hình thiên hướng phòng ngự, tấm lá chắn thịt, ví dụ như Hắc Thái Tuế và Huyền Quy, Giao Long căn bản không có trong danh sách đó.
Miếng ngọc phù kia có tên là Mệnh Nguyên Phù, có thể làm người sử dụng thu được một lần năng lực hồi phục tương đương với Bất Diệt Chi Thể, đây chính là vật bảo toàn tính mạng của Hắc Giao.
Hắn bị nhốt vào trong trận pháp cấp năm, biết nếu chậm phá trận lao ra tất nhiên sẽ cửu tử nhất sinh, bởi vậy hắn lập tức thi triển bí pháp, không tiếc tự nổ gần nửa yêu thể lại có thể khôi phục lại!
Nhưng ở trong nháy mắt này, trong tay Phương Tịch có ánh sáng màu tím lóe lên, một miếng phù lục kỳ lạ hiện ra, một lưu quang màu tím đánh trúng Hắc Long.
Hắc Long phun ra yêu khí cấp năm và trường kích tối đen, tất nhiên căn bản không có cách nào phòng ngự được lưu quang màu tím này, bởi vì nó căn bản vô hình vô chất, bởi vậy hắn không có cách nào ngăn cản được.
Ở trong ánh sáng màu tím còn có mấy Long Chương Văn di chuyển như long xà!
... Hồi Quang Phản Chiếu Bí Phù!
Hắc Giao cảm giác trên thân đau đớn dữ dội, thần thức đảo qua, hoảng sợ phát hiện gần nửa người của nó vẫn là xương trắng dày đặc.
Mà miếng Mệnh Nguyên Phù đã sớm biến mất.
- Sao có thể như vậy được?
Khí tức của hắn nhanh chóng giảm xuống, trong mắt rồng đầy vẻ khó tin.
- Đây là vận mệnh của ngươi!
Phương Tịch cười lớn một tiếng, Huyền Minh Kỳ hóa thành một lá cờ đen, cán cờ vàng đập vào trên trường kích màu đen.
Hai tay hắn chà xát, từng Lục Đạo Ma Diễm từ trên cao trút xuống, bao phủ lấy Hắc Giao cấp năm đang bị thương nặng.
Phụt!
Một lát sau, Lục Đạo Ma Diễm chấn động, một viên nội đan tối đen hoảng hốt chạy trốn, trong nháy mắt lóe lên, đã lao xa mấy chục dặm.
Trong chớp mắt tiếp theo.
Ô oa!
Một tiếng kiếm giống như tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh vang lên, vô số tơ đỏ xuyên qua hư không, trói lấy hồn phách một con Giao Long trong nội đan tối đen, một kiếm chém xuống!
...
Phương Tịch lặng lẽ đứng ở trên Huyền Minh Uyên, bắt đầu thu dọn chiến trường.
Bất luận là nguyên liệu trên thân hay nội đan, tinh hồn của Giao Long cấp năm... đều là thứ tốt.
Hơn nữa... còn có một thanh trường kích cấp năm!
- Ôi... Ta thật sự không muốn giết chết ngươi, vì sao ngươi cứ phải ép ta?
Phương Tịch thưởng thức nội đan cấp năm đen nhánh kia và thở dài, sau đó cất nó xong. Hắn lại thông báo với Thái Nhất để Cơ Quan Đảo chạy trốn...
Hắn đã sớm dự đoán được tình huống này, cũng làm tốt các phương án rút lui. Mỗi người đều được thông báo, bất luận là Mặc Ngân Thu hay mấy đệ tử được Mặc Môn nhờ che chở, cùng với những thủ hạ của mình, thậm chí là Lý Như Lệnh...
“Thằng nhóc kia còn đang bế quan ngưng tụ Nguyên Anh. Về phần chuyện Phương Nguyên là đồ đệ của Thanh Hòa Tử này, hắn không nói với người ngoài... Thủ tục thuê động phủ làm đầy đủ, hoàn toàn có thể để đó không quan tâm...”
“Dù sao giết chết một con Giao Long cấp năm, lão Long Phản Hư kia không chừng có bí pháp theo dõi gì... Có lẽ mình phải đi tới Nhân Gian Giới trốn tránh đầu sóng ngọn gió.”
Ánh mắt Phương Tịch thâm thúy, hắn hóa thành một tia sáng và biến mất.
Hy vọng kẻ địch sẽ không phát hiện là chuyện ngu xuẩn.
Nếu làm, vậy phải gánh chịu hậu quả, suy xét vấn đề từ góc độ xấu nhất, chung quy không đến mức bị đánh đến trở tay không kịp...
...
Trong Phi Vân Động ở Vương gia, Phương Tịch vẫn trong dáng vẻ lão già, lười biếng nằm ở trên xích đu.
Trong hồ nước bên cạnh, Tiểu Huyền Quy đội một lá sen, xung quanh có mùi sen thơm.
Không lâu sau, hai độn quang cùng đến và hạ xuống bên cạnh Phương Tịch. Đó chính là Vương Linh Đạo và Vương Linh Ứng!
- Lão tổ tông...
Hai người này hành lễ, trên mặt lộ vẻ vui mừng:
- Chẳng biết tại sao, Thanh Hòa Tử tự nhiên bỏ chạy... Bây giờ Ngự Long Tông phát lệnh truy nã hắn, tuyên bố hắn đã giết chết Cầm Long Tử cùng một con Giao Long cấp năm... Người này rốt cuộc lại càn rỡ đến mức này sao?
Vẻ mặt Vương Linh Đạo có chút hoảng hốt. Hắn và Thanh Hòa Tử từng lui tới, cảm giác đối phương không phải là người như vậy.
Nhưng trong tu tiên giới, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Người này nghĩ đến sự bá đạo của Ngự Long Tông, lại không khỏi im lặng.