- Có lẽ là pháp lực của ta không đủ, khó có thể chế luyện được thanh kiếm này. Chờ đến khi ta thăng cấp Phản Hư, thậm chí Hợp Thể, chắc hẳn có thể miễn cưỡng vận dụng được...
Phương Tịch nghĩ đến cảnh tượng thiếu niên Địa Tiên phát động kiếm này, kết quả già yếu đi rất nhiều, hắn cũng có chút kinh hãi.
Muốn phát động kiếm này, có khả năng còn cần tiêu hao số lượng lớn tinh huyết.
Chẳng qua uy lực của nó hoàn toàn đáng để chờ mong.
- Dựa theo kiến thức của Trường Thanh Tử, ngay cả mảnh vụn Tiên Phủ Kỳ Trân cũng có giá trị không thể coi thường, không ở dưới bảo vật Hợp Thể bình thường, có vài công hiệu hết sức đặc biệt, cho dù là Đại Thừa Tán Tiên trông thấy cũng thèm...
- Tiên Phủ Kỳ Trân bị tàn phá, dựa vào mức độ tàn phá khác nhau, uy lực sẽ có chút hao tổn, nhưng vẫn trên Bán Tiên Khí bình thường .
- Về phần tu sĩ Hợp Thể nắm giữ Tiên Phủ Kỳ Trân hoàn mỹ ở trong tay, chỉ sợ có thể uy hiếp Đại Thừa...
- Một thanh Thanh Hòa Kiếm này là Tiên Phủ Kỳ Trân không lành lặn, giá trị cao, không gì sánh kịp...
Phương Tịch thì thào một tiếng, lại chìm vào tu luyện.
...
Xuân đi thu tới, trong nháy mắt đã qua mấy chục lần nóng lạnh.
Ngày này, hai tay Phương Tịch không ngừng bấm pháp quyết, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Bên trong mật thất lan tràn ra từng hào quang màu xanh.
Vô số phù văn di chuyển giống như con nòng nọc, không ngừng tiến vào trong trung tâm của một quầng sáng màu xanh.
Ở bên trong quầng sáng lại là Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm.
Lúc này, ở trên Thanh Hòa Kiếm không ngừng lan tràn có một tầng ánh sáng máu.
Vèo!
Vô số ánh sáng máu bỗng nhiên chuyển động, không ngờ nối tiếp nhau tiến vào trong thân kiếm.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt trở nên sáng ngời, thủ quyết chợt thay đổi.
Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm không gió tự phát ra âm thanh, trên đó có năm màu hào quang lóe lên, bỗng nhiên hóa thành một điểm sáng màu xanh bị hắn nuốt vào trong bụng.
Chủ Nguyên Anh ngồi xếp bằng bên trong đan điền khí hải bỗng nhiên đưa tay ra.
Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm bản thu nhỏ gấp mấy chục lần rơi vào trong tay hắn.
Hắn cười hì hì, bắt đầu chơi...
Rất lâu sau, Phương Tịch mở hai mắt ra:
- Mấy chục năm khổ công... Cuối cùng cũng có thể luyện hóa kiếm này một phần, miễn cưỡng thu vào trong đan điền.
Về phần vận dụng uy năng Tiên Phủ Kỳ Trân, hắn có muốn cũng không dám!
Luyện hóa một phần này là hiệu quả Phương Tịch phải hoàn toàn chuyển đổi công pháp Khô Vinh Quyết, học được một môn bí thuật từ chỗ Trường Thanh Tử.
Bằng không, muốn làm cho Tiên Phủ Kỳ Trân bị gãy này nhận chủ, quả thật vô cùng gian nan.
- Những năm gần đây, ta đã không ngừng tìm hiểu, cũng đã tìm hiểu xong một trang Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang viết bằng Long Chương Văn, có thể bắt tay vào tu luyện rồi...
- Có lẽ… ta nên đi tới Minh Hoàn Giới?
Phương Tịch lẩm bẩm và đứng dậy đi ra khỏi động phủ.
Ở bên ngoài động phủ hoàn toàn là sương trắng, không ngờ có không ít Truyền Âm Phù!
Phương Tịch tùy tiện lấy một cái và dùng thần thức đảo qua, lập tức sững sờ:
- Sao nữ tử này cũng tới vậy? Tiệc mừng thọ nghìn tuổi của ta à... Bấm tay tính toán, hóa ta thân thể này đã một nghìn tuổi rồi sao?
Một nghìn năm!
Đây là mấy chục đời sống chết của người phàm, cho dù đối với tu tiên giả cũng tuyệt đối không phải là thời gian ngắn!
Thậm chí có thể là cả đời của một lão tổ Nguyên Anh!
Chẳng qua đối với Phương Tịch, đây mới chỉ là vừa bắt đầu, không đáng kể tới.
- Một nghìn tuổi tu luyện tới Hóa Thần hậu kỳ... Ở Địa Tiên Giới, tốc độ này cũng được xem là không tệ.
Hắn mỉm cười và hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh, đi tới Trường Thanh Điện.
Trong Trường Thanh Điện đã có mấy nữ tử chờ sẵn từ lâu.
Chung Hồng Ngọc, Liễu Nhứ, Linh Thù... Thậm chí Thủy Linh Tâm cũng đang ở đây!
Bốn nàng quả thật là Xuân Lan Thu Cúc, mỗi người một vẻ.
Các nàng nhìn thấy Phương Tịch đi đến, lập tức chỉnh đốn trang phục thi lễ.
Chung Hồng Ngọc còn vui vẻ nói:
- Đã sắp tới tiệc mừng thọ nghìn tuổi của công tử, không biết có nên ăn mừng một lúc không?
Phương Tịch nhìn chăm chú vào nữ tử này. Bây giờ tu vi của hắn càng cao thâm hơn, đồng thời chính là Khô Vinh Quyết Hóa Thần hậu kỳ, cảm ứng về thọ nguyên càng nhạy cảm hơn. Hắn biết được thọ nguyên của nữ tử này còn khoảng hai trăm năm.
Có thể tương đương với đời thứ tư của người phàm!
Dù sao Nhân Gian Giới không phải là Cửu Châu Giới, người phàm có thể sống quá năm mươi tuổi đã được xem là thọ rồi.
“Đây là nàng dùng qua Quy Tuy Thọ Đan để bổ sung thọ nguyên... Đồng thời tu vi tiến bước không lớn, tiền đồ xa vời.”
Hắn lướt vào chỗ ngồi, nhìn bốn nàng và mỉm cười:
- Ta không cần tổ chức tiệc chúc mừng gì, chỉ mời vài ba người bằng hữu tốt tới uống một chén rượu nhạt là được rồi...
Phương Tịch thật ra luôn thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt.