Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1336 - Chương 1499 - Vãi Đậu Thành Binh

Chương 1499 - Vãi Đậu Thành Binh
Chương 1499 - Vãi Đậu Thành Binh

Sau khi Phương Tịch đi qua nhiều thế giới, mới phát hiện ra các nơi đều có đan phương tương tự với Trúc Cơ Đan, chẳng qua đan phương cơ bản giống nhau, dược hiệu cũng không khác nhau lắm.

Chỉ có thể nói ba nghìn đại đạo, trăm sông đổ về một biển, đối với tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ Đan lại là linh vật Trúc Cơ tốt nhất!

Những Luyện Đan Sư nghiên cứu tam bảo tinh khí thần của tu sĩ Luyện Khí, cuối cùng sẽ nghiên cứu ra đan phương cùng loại với Trúc Cơ Đan.

Mà đối với thiếu nữ này, cho dù nàng biết được mình có khả năng chịu thiệt lớn trong lần giao dịch này có, nhưng chỉ có cầm được lợi ích vào tay mới là của mình.

Nàng cầm hũ vàng bạc, có lẽ chỉ có thể thu được chút vật vàng bạc tầm thường, bắt được Trúc Cơ Đan lại có thể trở thành tu sĩ Trúc Cơ, thọ nguyên hai trăm năm!

- Được!

Phương Tịch gật đầu và đưa tới một bình ngọc.

Cùng lúc đó, hắn cầm lấy hũ vàng bạc.

- Khoan đã...

Đúng lúc này, một giọng nói có chút quen thuộc bỗng nhiên truyền đến.

Phương Tịch căn bản nhắm mắt bịt tai, trong tay có ánh sáng lóe lên, hũ vàng bạc lại biến mất.

- Bản chân quân muốn bình sành kia. Ta trả cho ngươi mấy viên Trúc Cơ Đan và đan dược tăng cường pháp lực, được không?

Vạn Bảo Chân Quân nhìn Phương Tịch, trong mắt lộ vẻ vui mừng bất ngờ.

Đa Bảo Đồng Thuật của hắn, nhìn thấy bảo quang còn chói mắt hơn cả mảnh vụn Thông Linh Chi Bảo vừa rồi.

Phương Tịch nhíu mày:

- Trước đó ta không đạt được giao dịch với chủ quán, ngươi tới thì cũng thôi... Bây giờ ngươi còn tới...

- Bản chân quân thực sự yêu thích thu thập, tàng trữ các loại kỳ trân dị bảo, vẫn mong tiểu hữu bỏ được thứ yêu thích...

Vạn Bảo Chân Quân cười tủm tỉm nói.

Phương Tịch lại không tranh cãi với người này. Hắn thấy có vài người đã tập trung lại, không muốn làm màu vả mặt ở đây, bị người ta coi như xiếc khỉ.

Hắn suy nghĩ, trong tay có ánh sáng lóe lên, lại xuất hiện thêm một vòng phật châu bằng gỗ đen tơ vàng, chậm rãi bấm.

Vạn Bảo Chân Quân nhìn thấy vòng phật châu này thì hai mắt trợn tròn, chậm rãi há hốc mồm, hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống...

Từ trước đến nay, Phương Tịch đều không thích vả mặt đánh ngược trở lại.

Che giấu tung tích gì đó để Vạn Bảo Chân Quân làm lớn chuyện, sau đó tới đánh ngược... Thật ra không có ý nghĩa gì.

Kiếp trước, hắn xem tiểu thuyết thấy những nhân vật chính và phản diện ngươi giấu ta, ta giấu ngươi, từ mâu thuẫn nhỏ ban đầu đến mất hết thể diện, tìm người trả thù bị đánh mặt, lại sinh là thù hận sinh tử, sau đó nhất định sẽ có một bên bị diệt môn, hắn cảm giác vô cùng cạn lời...

Rất lâu rồi, chỉ vì chút chuyện nhỏ và mâu thuẫn nhỏ thăng cấp đến kẻ thù sống chết, cần gì phải làm vậy chứ?

Không nói phản diện chết cả gia, cho dù nhân vật chính cũng sẽ vì thế không phải bị thương thì mệt nhọc, có lẽ còn bị phản diện trả thù mà chết một người thân, bạn bè gì đó...

Còn không bằng ngay từ lúc đầu thoải mái lấy ra thân phận, không chừng lại một nụ cười xóa mờ ân thù.

Đối với rất nhiều phản diện, không thể chịu đựng được sự mất mặt trước bình dân, nhưng nếu ở mất mặt trước người cùng trình độ hoặc còn mạnh hơn hắn, đây cũng là mất mặt, hay gọi là bị đánh rơi răng và nuốt máu, cũng chỉ có thế.

Cũng có thể tiết kiệm rất nhiều phiền phức.

Bây giờ, Phương Tịch chính là người vô cùng sợ phiền phức.

Vạn Bảo Chân Quân làm tu sĩ Nguyên Anh Ly Câu Tiên Thành, tất nhiên đã từng bái kiến Truy Nguyệt Thiện Sư.

Cho dù hắn không nhận ra đối phương, với đồng thuật của hắn tất nhiên vẫn phải nhận ra được vòng phật châu này.

- Thế nào? Ngươi còn muốn tiếp tục nữa sao?

Phương Tịch xoa nhẹ vòng phật châu và mỉm cười hỏi, không ngại mượn da hổ của Truy Nguyệt Thiện Sư.

- Vật này... Nên là của đạo hữu!

Vạn Bảo Chân Quân mãi mới thoát khỏi khiếp sợ lấy lại tinh thần, trên trán lấm tấm vô số mồ hôi lạnh.

Trong phút chốc, hắn lấy một vật từ trong túi trữ vật ra với tốc độ cực nhanh, dùng hai tay dâng lên trước mặt Phương Tịch:

- Ta thấy trước đó đạo hữu thích vật này nên cố ý mua, tặng cho đạo hữu...

Phương Tịch thấy vậy, không khỏi phì cười, đó đúng là mảnh vụn cấp năm hắn nhìn trúng trước đó.

- Không đủ!

Hắn suy nghĩ rồi âm thầm truyền âm nói:

- Cho ta một phần đồng thuật của ngươi, chuyện này lại dừng ở đây...

Vị Vạn Bảo Chân Quân này có tu vi bình thường, nhưng năng lực quan sát rất tốt.

Phương Tịch muốn xem thử Linh Mục Thuật của hắn thế nào, có lẽ sau này có thể nhặt của hời được thật thì sao.

- Đa Bảo Đồng Thuật của ta à?

Vạn Bảo Chân Quân chợt kinh ngạc. Nhưng hắn nhìn vòng phật châu trên tay Phương Tịch, vẫn cắn răng lấy ra một miếng ngọc giản trắng và đặt ở trên đầu:

- Chỉ là một thuật nhỏ, vẫn mong đạo hữu thưởng thức...

- Ngươi không tệ, thật sự không tệ... Ha ha!

Phương Tịch cười ha ha, thu mảnh vụn và ngọc giản, sau đó đi về phía hội trường của hội đấu giá lớn.

Bình Luận (0)
Comment