Thần niệm của hắn nhanh chóng bao phủ cả tòa Ly Câu Tiên Thành, thậm chí ngay cả pháp tiên thành trận cũng không có cách nào ngăn cản được, một đường chạy thẳng tới rất nhiều chỗ tối tăm, nhìn thấy không ít bí mật.
“Quả nhiên, cho dù Ly Câu Tiên Thành được xưng là vùng đất mộng tưởng của tán tu, nhưng trong bóng tối vẫn có không ít chuyện dơ bẩn và chèn ép...”
Tầm mắt vừa rời khỏi một nhà giam tu sĩ, thần thức của Phương Tịch lại mở rộng, thậm chí vượt qua phạm vi của Ly Câu Tiên Thành.
- Ơ?
Hắn bỗng nhiên giật mình.
Ở ngoài Ly Câu Tiên Thành, một thần niệm từ hư hóa thực, biến thành một thanh đao nhỏ màu trắng phát ra tiếng nổ mạnh, một đao cắt phá hư không.
Phụt!
Hư không vặn vẹo một lúc, hiện ra mấy con hồ điệp tung bay.
Những con bướm này rất đẹp, trên cánh có hoa văn giống như con mắt, lúc này chúng đang hoảng hốt lo sợ muốn chạy tản ra xung quanh.
- Chém!
Từ trên thanh đao nhỏ lại truyền đến giọng nói lạnh lùng của Phương Tịch.
Phụt phụt!
Thanh đao nhỏ hóa thành một tia sáng nhanh chóng đâm tới, xuyên qua từng con hồ điệp mọc ra con mắt...
...
- Mê Thần Điệp của ta?
Trong một động phủ di động dưới cờ phướn tối đen, bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu đau đớn.
Cung Lão Ma đang ngồi xếp bằng bất chợt mở mắt ra, lại nhìn thấy một lão ma Hóa Thần khác đang che trán, trên mặt lộ vẻ đau đớn.
Hắn không khỏi nhíu mày:
- Ta không phải đã từng cảnh cáo ngươi không nên dùng thủ đoạn vặt theo dõi người kia sao? Vì sao ngươi còn thả ra Mê Thần Điệp?
- Cung sư huynh...
Vị lão ma Hóa Thần này là một nam tử tuấn mỹ, trên mặt lại mang theo chút âm khí, trong lúc hành động còn khẽ nhăn nhó:
- Ta không bảo Mê Thần Điệp theo dõi người này, chỉ ra lệnh cho chúng theo dõi cổng thành Ly Câu Tiên Thành mà thôi... Không ngờ lại bị người kia phát hiện, thậm chí truy sát.
- Ngươi... Ôi!
Cung Lão Ma thở dài.
- Cung sư huynh... Không phải sư đệ ta cố ý làm như vậy. Mà người này xuất hiện trùng hợp như thế, còn là tu sĩ Hóa Thần xa lạ. Có lẽ hắn là cùng một người với Hóa Thần thần bí xuất hiện ở trong bí cảnh trước đây... Không ngờ sư muội cũng không thể là đối thủ của người kia. Nếu hắn có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, lại có thể giải thích được.
Vẻ mặt lão ma Hóa Thần có dáng vẻ ẻo lả kia bỗng nhiên trở nên dữ tợn:
- Bí cảnh Nguyên Thủy Ma Môn của chúng ta chẳng biết từ lúc nào biến thành nơi người ngoài muốn tới thì tới, còn muốn chạy lại chạy?
Cung Lão Ma không khỏi im lặng.
Hắn biết, chỉ sợ Chiêm sư đệ vẫn còn nhớ mãi chuyện năm đó không quên.
Cũng đúng, bất luận là tu sĩ nào gặp cảnh con cháu trong xuất sắc nhất của nhà mình chết không rõ ràng ở bên trong bí cảnh, sẽ luôn nghĩ mọi cách điều tra rõ chân tướng.
Năm đó, nếu không phải hắn cố ép xuống, chỉ sợ đối phương đã khai chiến với Thái Thanh Tông và Quảng Lôi Tự từ lâu.
Chỉ có điều hung thủ năm đó chỉ là Kết Đan trung kỳ, tính thế nào cũng không thể là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ bây giờ. Chỉ có thể là sư đồ hoặc đến từ cùng một thế lực.
Ào ào!
Đúng lúc này, ngoài Ma Phiên có ánh sáng màu vàng đất lóe lên.
Một con hổ lớn màu vàng nhạt hiện ra, từ trong miệng phun ra cột ánh sáng cực lớn, đánh mạnh vào sương mù màu đen do Ma Phiên thả ra, khiến vô số sương mù màu đen bốc hơi lên, hiện ra động phủ được che giấu trong đó.
Vèo vèo vèo!
Từng độn quang hiện ra.
Mẫn Hồng Nho dẫn theo sư đệ, sư muội, Cung Lão Ma và Chiêm lão ma xuất hiện ở giữa không trung, vẻ mặt đều hết sức khó coi.
Mà Phương Tịch đang đứng giữa không trung ở phía đối diện bọn họ, trong tay hắn cầm một ấn tỳ vàng nhạt. Đó chính là Cửu Diệp Ấn!
- Các vị... Vì sao các vị tổ chức hội nhỏ như thế mà không gọi bản tọa một câu, chẳng lẽ các vị cảm thấy bản tọa không xứng làm bạn với các vị sao?
Phương Tịch cười dài và hỏi một tiếng.
- Điều này...
Mẫn Hồng Nho lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Vị sư đệ Hóa Thần trung kỳ kia lại hừ lạnh một tiếng:
- Sư huynh, ngươi cần gì phải nói nhiều như vậy chứ? Từ khi hắn trực tiếp công kích chúng ta, hắn đã biết người tới không có ý tốt rồi. Hôm nay chắc chắn không thể hòa giải được!
Bọn họ nói không sai. Khi Phương Tịch phát hiện còn có một ổ tu sĩ Hóa Thần như thế ở ngoài Ly Câu Tiên Thành theo dõi mình, trong lòng hắn đã nổi lên ý định giết người.
Dù sao, hắn và hai tông môn lớn này không thù không oán... Được rồi, thánh tử tu sĩ Kết Đan không tính là gò!
Vì chính là một vài đệ tử môn nhân mà gây phiền phức cho một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, đây vốn là một chuyện khó tin.
Càng không cần phải nói tới chuyện chính ma liên thủ!
Trừ khi bọn họ nhận được phù chiếu của thượng giới, như vậy mới có vài phần khả năng!
- Đúng là như vậy...
Mẫn Hồng Nho thở dài, tay phải khẽ rạch một cái.