Vẻ mặt Phương Tịch vẫn thản nhiên. Hắn cũng không nhớ mình nhặt được linh bảo Phi Vũ Thảm này từ trong túi trữ vật của tu sĩ xui xẻo nào. Bởi vì nó còn chút tác dụng, hắn mới không bán hoặc ban cho thuộc hạ.
Lúc này, hắn cầm tới dùng là vừa khéo.
Hắn giống như nhắm mắt lại dường như không phải, đang suy nghĩ về những tin tức của Huyền Minh Uyên trong thời gian qua.
- Ta hoàn toàn không ngạc nhiên về chuyện Ngự Long Tông bị hủy diệt. Tôn này căn bản không mấy sạch sẽ, chỉ là Long Ngự Tông lại động tới lợi ích lớn như Hải Ngoại Tiên Phủ mở ra, chắc chắn phải giết rắn địa đầu trước!
- Có quá nhiều cường long qua sông, thực lực Hóa Thần ở bản địa cũng bị công kích. Có người nói Thanh Âm Phường cũng suy sụp...
Nghĩ đến năm đó, Loan Băng Tiên Tử còn tới tìm lão tổ Vương gia, hình như muốn bàn bạc cách đối phó.
Nhưng cho dù Phương Tịch và nữ tử này có chút quen biết, nhưng an nguy của bản thân vẫn quan trọng hơn, hắn tất nhiên chạy trốn không hề do dự, thật ra cũng xem như hãm hại nữ tử này.
Ngay cả như vậy, trong lòng hắn vẫn không hề áy náy.
Dù sao năm đó bọn họ không có hiệp ước liên minh, đồng thời đối phương chỉ mới bàn bạc.
Tu sĩ cao cấp như thế hẳn phải chuẩn bị không ích con đường bảo toàn tính mạng, không cần quá lo lắng.
“Cũng giống như Ngự Long Tông bị hủy diệt, ngay cả tông chủ Hóa Thần viên mãn cũng chết trận, nhưng lão Long Phản Hư kia lại biến mất không thấy đâu. Chắc hắn đã trốn vào Huyền Minh Uyên...”
Tu sĩ Phản Hư rất khó giết, Phương Tịch đã lĩnh hội đầy đủ về điều này.
Nếu bản tôn Trường Thanh Tử một lòng muốn chạy thoát thân, sợ rằng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Thậm chí nếu không phải đối phương chủ động đoạt xá, hắn thật sự không chắc mình có thể một đòn giết chết được.
“Mặc Môn quá mức bí ẩn, hai người này đều không biết. Xem ra... mình phải tìm được một thế lực chuyên về tin tức để hỏi một câu.”
Phương Tịch âm thầm nghĩ.
Không lâu sau, một ngọn Linh Sơn màu xanh hiện ra ở phía đường chân trời, càng lúc càng lớn.
Từng độn quang hội tụ, dòng người tu tiên giả gần đó rất náo nhiệt, khiến Phương Tịch cảm giác như trở lại Không Tang Phường thị trước đây.
Hắn khống chế Phi Vũ Thảm dừng lại ở ngoài Phường thị.
- Ơn cứu mạng của tiền bối, thần thiếp trọn đời khó quên. Sau này tiền bối có gì sai khiến, tiểu nữ tử có chết muôn lần cũng không từ chối!
Tạ Tiên Tử dịu dàng thi lễ, sau đó từ biệt rời đi.
Phương Tịch nhìn theo bóng lưng của nữ tử này, khóe miệng nhếch lên:
“Nếu ta chỉ là tu vi Kết Đan thậm chí Trúc Cơ, không biết nữ tử này sẽ làm gì? Rất có khả năng chỉ tiện tay ban tặng một cơ duyên, sau đó kết thúc ân oán?”
Tu tiên giới đều là thế, cũng không có gì để nói.
Vương Bản Sơ ở bên cạnh nhìn Phương Tịch, trên gương mặt đầy vẻ chờ mong:
- Lão tổ chắc hẳn muốn xây dựng lại Vương gia ạ? Bản Sơ sẵn lòng ra sức!
Hắn thật sự hy vọng Vương gia được xây dựng lại, như vậy hắn sẽ có chỗ dựa vững chắc, sau này sinh hoạt và tu hành cũng có thể yên ổn hơn rất nhiều.
- Bây giờ còn chưa thể nói được, xem tình hình sắp tới lại tính...
Phương Tịch khoát tay.
Mặc dù hắn có phù lục và pháp khí huyết mạch đặc biệt, có thể một lần nữa triệu tập rất nhiều người của Vương gia tộc mai danh ẩn tích, nhưng trước mắt hắn còn chưa có dự định này.
Lần này hắn trở về, trước hết phải xem thử có nhặt được lợi ích gì không, sau đó tìm kiếm mảnh đất tu hành, đột phá tới cảnh giới Hóa Thần viên mãn, mới suy nghĩ tới chuyện đột phá Phản Hư!
- Ngươi quen thuộc với chỗ này, dẫn ta tới chỗ buôn bán tin tức trước đã.
Bắt được một cu li, Phương Tịch dĩ nhiên sẽ dùng không khách khí.
- Tin tức tình báo... Chắc hẳn là Bát Phong Lâu có tin tức nhạy bén nhất.
Vương Bản Sơ suy nghĩ một lúc rồi đưa ra đáp án.
Sau một lát, Phương Tịch ngồi thưởng thức trà trong lô ghế sang trọng nhất của Bát Phong Lâu.
Ở trước mặt hắn là lâu chủ Bát Phong Lâu vẫn luôn cung kính đứng chờ. Người này là một vị tu sĩ Nguyên Anh họ Trang.
- Tiền bối muốn hỏi gì? Vãn bối biết gì nhất định sẽ nói hết, không giấu diếm.
Trang lâu chủ có tu vi khoảng Nguyên Anh sơ kỳ, đã hết hơn nửa thọ nguyên, rõ ràng hắn không còn hy vọng đạt tới Hóa Thần, thậm chí từ bỏ chuyện tu hành từ lâu.
- Ngươi nói vài câu về Hải Ngoại Tiên Phủ trước đi. Bắt đầu nói từ Không Tang Phường thị năm đó...
Phương Tịch nhấp một hớp linh trà, thuận miệng phân phó.
- Vâng!
Nguyên Anh họ Trang cung kính đáp. Hắn sắp xếp lại từ ngữ rồi mới mở miệng nói:
- Năm đó, Hắc Triều cuốn tới Không Tang Phường thị, tiếp theo không ngờ xuất hiện hoang thú Phản Hư như Cự Côn, còn có một con Chân Giáp Kình. Con Chân Giáp Kình này che giấu tọa độ Hải Ngoại Tiên Phủ ở trong thần niệm, lấy tiếng hát cá voi để truyền ra ... Dẫn đến mọi người đều biết tới Hải Ngoại Tiên Phủ.