Toàn thân Loan Băng Tiên Tử chấn động, tiếp theo trả lời:
- Thiếp thân cảm ơn lòng tốt của đạo hữu, nhưng Thanh Âm Phường ta được truyền thừa mấy chục đời, nếu truyền thừa bị đứt ở trên tay thiếp thân, chẳng phải thiết thân sẽ thành tội nhân cực lớn sao?
Sắc mặt Thiết Kiếm Đạo Nhân chợt lạnh, hắn đang phải nói thêm gì nữa, thần thức bỗng nhiên chấn động.
Tiếp theo, Loan Băng Tiên Tử hình như cũng phát hiện ra gì đó, nhìn về phía một chỗ trong không trung.
Chỉ thấy một lão già với dáng vẻ ung dung đang ngồi xếp bằng ở trên mai một con rùa lớn lao đến.
- Lão tổ Vương gia?
Loan Băng Tiên Tử kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Cảnh giới Hóa Thần trung kỳ, còn có linh sủng cấp năm?
Thiết Kiếm Đạo Nhân chú ý tới điều khác.
Lúc này ở trong ở trong mắt hắn, mức độ nguy hiểm của lão tổ Vương gia này đã tăng mạnh.
- Ha ha, lão phu vẫn bế quan, bây giờ tu vi cuối cùng có chút đột phá, không biết Loan Băng Tiên Tử có khỏe không?
Phương Tịch nhảy xuống khỏi mai của Tiểu Huyền Quy, thuận miệng hỏi một câu.
Loan Băng Tiên Tử nghe vậy, chỉ có thể cười gượng.
Nàng đã sớm phát hiện ra tình hình không đúng, lại không thể quyết định nhanh chóng như lão tổ Vương gia, không có can đảm chặt đứt cổ tay, cho dù nỗ lực chu toàn trong rất nhiều thế lực, cuối cùng vẫn bất giác bị ép đến đường cùng.
Trái lạ, lão tổ Vương gia với tâm tư vạn sự vạn vật đều không quan tâm, tu vi trái lại liên tục đột phá, còn có cơ duyên cực lớn, thu phục một con linh thú cấp năm!
Yêu thú thuộc loài rùa có thọ nguyên cực kỳ dài, lấy ra làm gia truyền hoặc bảo vệ tông môn, ít nhất có thể bảo vệ hơn mười nghìn năm!
Ngự Long Tông là ví dụ tốt nhất, đồng thời phần lớn yêu thú thuộc loài rùa có tính tình ôn hòa, sẽ không gây ra họa giống như con rồng kia.
- Nếu hôm nay Loan Băng Tiên Tử có khách, vậy tại hạ từ biệt trước... Mong tiên tử suy nghĩ thật kỹ về đề nghị trước đó.
Thiết Kiếm Đạo Nhân và Phương Tịch hành lễ với nhau, sau đó đưa ra lời chào từ biệt.
Chờ đến khi người này hóa thân thành một ánh kiếm đen rời đi, Loan Băng Tiên Tử mới nghiêm túc cảm ơn Phương Tịch:
- Cảm ơn đạo hữu, bằng không thiếp thân cũng không biết nên đuổi người kia đi thế nào...
- Ta cũng chỉ kéo dài thời gian mà thôi. Tiên tử vẫn phải sớm quyết đoán đi.
Phương Tịch thở dài và đánh ra một pháp quyết.
Tiểu Huyền Quy lại hóa thành kích thước bằng bàn tay của đứa trẻ con, được hắn cầm trong tay thưởng thức.
Loan Băng Tiên Tử đi trước dẫn hắn vào bên trong một gian thuỷ tạ.
Ngoài phòng có thác nước chảy xuống, suối nước mát chậm rãi vòng quanh, đúng là một nơi cực kỳ thích hợp để tu thân dưỡng tính.
Phương Tịch cũng coi như quen thuộc với nơi này.
Năm đó, hắn từng nhận mời tới du ngoạn, Thanh Âm Phường bồi dưỡng ra vũ nữ ca nữ có tài nghệ không tệ.
Loan Băng Tiên Tử mời Phương Tịch ngồi, trên gương mặt còn có chút buồn bã, oán trách:
- Vương đạo hữu còn tới tìm thiếp thân là chuẩn bị xây dựng lại Vương gia sao? Lấy thực lực của đạo hữu bây giờ đã đủ để làm được điểm này, thậm chí thu được rất nhiều lợi ích trong thượng tông...
Nếu nàng có thực lực của Phương Tịch, không chừng cũng muốn thử lột da hổ.
Không vì nguyên nhân nào khác, con đường nâng cấp trong địa vực này thực sự quá khó khăn.
Nếu không phải có Hải Ngoại Tiên Phủ, cơ bản không có tu sĩ Phản Hư nào bằng lòng để mắt tới.
- Lúc này phong vân khó lường, lão phu thực sự không muốn làm như vậy... Ta chỉ muốn hỏi thăm tình hình của một vài đồng đạo thôi.
Phương Tịch mỉm cười, vừa nghe đã hiểu.
Hơn nữa, nữ tử này giao du rộng rãi, sẽ biết được những tin tức bí mật mà vài người khác không biết.
- Ngay cả Ngự Long Tông cũng hủy diệt, còn có gì để nói chứ?
Trên mặt Loan Băng Tiên Tử lóe lên vẻ u sầu.
- Ví dụ như... Huyền U Thương Hội?
Phương Tịch nói.
- Ta đúng là quên mất, Vương gia ngươi còn lui tới với Huyền U Thương Hội, lần này coi như đặt cược đúng chỗ rồi...
Trong giọng nói của Loan Băng Tiên Tử có phần hâm mộ không nói thành lời:
- Tán tu Phản Hư Tử Phong Linh Quân kia chính là hậu trường của Huyền U Thương Hội. Ta còn nghe đồn có bối cảnh Tinh Thần Tông...
Nếu có thể mượn con đường này, hôm nay nàng cũng có thêm vài phần tự tin từ chối Thiết Kiếm Đạo Nhân.
Nàng vừa nghĩ đến đây, trong ánh mắt nàng nhìn về phía Phương Tịch càng thêm nóng bỏng. Nàng cảm giác lão tổ Vương gia này quả thật càng già càng dẻo càng dai, tư thế càng hào hùng.
Đối với tu sĩ cao cấp ở Địa Tiên Giới, túi da chẳng qua là thứ có thể dễ dàng thay đổi, phải có thực lực mạnh mẽ mới có thể càng làm các nàng mê đắm...
...
Mấy ngày sau, Phương Tịch cưỡi Tiểu Huyền Quy rời khỏi phạm vi của Thanh Âm Phường, đi thẳng vào Huyền Minh Uyên.
Thần niệm của hắn đảo qua xung quanh, xác nhận không hề có đánh dấu và bám theo, lúc này hắn mới vẫy tay một cái, thu Tiểu Huyền Quy vào động phủ Sơn Hải Châu, tiện tay bấm một pháp quyết.