- Bản tôn có thể vung tay làm chưởng quỹ, ta cũng có thể vung tay làm chưởng quỹ...
- Trước giao việc cho khôi lỗi... Đợi khôi lỗi hư hại, ta lại ra tay cũng không muộn....
Thần niệm của Ngoại Đạo Hóa Thân phân hóa ngàn vạn, tiến vào trong từng khôi lỗi...
Hắn nghiêncứu Khôi Lỗi Thuật, sau khi đột phá Hóa Thần, thần niệm hóa thực, thao túng số lượng khôi lỗi lại tăng vọt, bây giờ thông qua Khống Khôi Quyết, thao túng mấy trăm con khôi lỗi cũng không có vấn đề.
Không bao lâu, đôi mắt của Ngoại Đạo Hóa Thân khẽ động.
Hắn hóa thành ma quang, rơi vào nơi hoang dã.
Một khôi lỗi hình sói mình đồng da sắt, hai lợi trảo nhanh chóng đào đất, rất nhanh liền đào ra một cái hố sâu.
Dưới đáy hố sâu hiện ra một bộ di hài tu sĩ.
Trên bạch cốt thình lình mang theo từng đường vân màu bạch kim, túi trữ vật bên cạnh sớm đã tổn hại.
- Nhìn thể phách, đã tương đương với thể tu Nguyên Anh kỳ, quả nhiên là tu sĩ Hóa Thần...
Phương Tịch thì thào.
Tu sĩ đột phá, đều có yêu cầu với tinh khí thần.
Có thể đột phá Hóa Thần, đại biểu thể phách của tu sĩ chí ít đạt đến cấp độ của thể tu Nguyên Anh!
Bằng không mà nói, kinh mạch và thân thể yếu đuối, căn bản không có cách gánh chịu, dung nạp linh lực thiên địa!
- Ngao ô!
Bỗng nhiên, khôi lỗi này lại ở bên cạnh thi cốt đào loạn, đào ra một mảnh vỡ Thông Linh Chi Bảo không trọn vẹn.
Con mắt Ngoại Đạo Hóa Thân sáng lên.
Răng rắc!
Trên tàn phiến sớm đã che kín vô số vết rách, lúc này ầm vang vỡ vụn, mà ở vị trí vỡ vụn, lại hiện ra một lỗ khảm.
Trong lỗ khảm nạm một viên...
- Tiên ngọc?!
Ngoại Đạo Hóa Thân lập tức giương tay vồ một cái, nắm ngọc thạch này trong tay, nhìn về phía di hài tu sĩ kia:
- Đạo hữu quả nhiên là tiểu quỷ cơ linh...
Tiên ngọc đối với tu sĩ Hóa Thần mà nói, quá mức trân quý, người này tất nhiên là Luyện Khí Sư, vậy mà khảm tiên ngọc vào trong Thông Linh Chi Bảo, tựa hồ còn muốn mượn tiên khí trong tiên ngọc, không ngừng rèn luyện bảo vật của mình.
Chỉ tiếc... Thông Linh Chi Bảo bình thường căn bản không có cách tiêu hóa tiên ngọc, đến bây giờ tiên ngọc vẫn hào quang oánh oánh.
- Nếu không phải ta tiếp xúc qua tiên ngọc, sẽ không để khôi lỗi tiếp tục... Làm không tốt liền bỏ lỡ cơ duyên.
Ngoại Đạo Hóa Thân cất kỹ tiên ngọc, tiện tay bắn ra.
Lục Đạo Ma Diễm xuất hiện, đốt di hài tu sĩ thành tro tàn, sau đó tùy ý an táng.
- Bất quá... Tu sĩ này chí ít là Hóa Thần, nhìn thương thế không giống như bị tu sĩ khác chém giết, mà là...
Thân hình Phương Tịch khẽ động, một con Ngũ Ngục Khổng Tước xuất hiện.
Nó bỗng nhiên ngóc đầu kêu to, linh vũ xòe rộng, xoát ra một đạo huyền quang ngũ sắc.
Trong hư không, bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ.
Ánh bạc lóe lên, một hoang thú xuất hiện.
Thân thể giống như sư tử, lại có ba cái đầu sói, hổ, báo.
Lúc này đầu hổ ở giữa mở cái miệng to như chậu máu, từng đạo phong nhận hội tụ, bỗng nhiên hóa thành gió xoáy màu xanh, cuốn về phía Ngoại Đạo Hóa Thân!
Ngũ Ngục Khổng Tước huýt dài, trong hư không hiện ra từng chùm sáng màu vàng đất.
Rất nhiều thần quang Thổ hành hội tụ, va chạm với vòi rồng màu xanh.
Rầm rầm!
Bốn phía thiên hôn địa ám, vô số vết rách đột ngột hiện lên ở trên đại địa.
- Quả nhiên là hoang thú Hóa Thần hậu kỳ!
Ngoại Đạo Hóa Thân cảm khái.
Loại hung thú đẳng cấp này, thời điểm hắn ở Hóa Thần sơ kỳ chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó, không dám nói có thể vững vàng chém giết.
Nhưng bây giờ tu vi tăng lên tới Hóa Thần hậu kỳ, lại có thể tùy tiện giết.
Hắn nhe răng cười lạnh, trong tay hiện lên Thần Anh Kiếm.
Trong hư không đột nhiên truyền ra tiếng hài nhi khóc nỉ non...
…
- Ngoại Đạo Hóa Thân còn rất cố gắng nha...
Động phủ trên đảo giữa hồ.
Phương Tịch vuốt phật châu, nhìn viên tiên ngọc trước mặt, còn có một thi thể hoang thú, mặt lộ vẻ hài lòng.
Thi thể hoang thú này có thể cầm lấy đi nuôi Thủy Tổ Yêu Ma Thụ, tăng thêm thọ nguyên cho mình, cũng có thể cầm lấy đi phường thị bán.
Bán thành tiền, để tu sĩ Hóa Thần tu luyện một đoạn thời gian là không thành vấn đề.
Chỉ là thông qua săn yêu thú, hoang thú tu luyện không ổn định, đồng thời thường xuyên làm bạn với nguy hiểm, căn bản không phải lựa chọn của Phương Tịch.
Lúc này thần thức của hắn tiến vào trong ngọc giản, chỗ có mấy tiêu ký:
- Phi Long Thác, Minh Nguyệt Đàm... Hai nơi này là địa phương vị tu sĩ Phản Hư kia thăm dò, cách mỗi trăm năm, đều có xác suất sinh ra Thái Âm Ngọc Tinh...
- Mặc dù vừa mới bị lấy, nhưng ai biết còn có thể thương hải di châu...
- Lui vạn bước mà nói, dù không có, đợi hơn chín mươi năm, nhất định sẽ có!
Hơn chín mươi năm!
Đối với tu sĩ cấp cao mà nói, không tính là thời gian quá dài.
Lấy thọ nguyên của Phương Tịch bây giờ, chút kiên trì ấy vẫn phải có.
- Vừa vặn, trong khoảng thời gian này bế quan nuốt đan dược, toàn lực đột phá Hóa Thần kỳ viên mãn!
Hắn thu thập một phen, đi vào phòng bế quan, từ trong lồng ngực lấy ra một bình đan dược thu được từ Ngự Long Tông, sau khi dùng, lại tiến vào trạng thái bế quan cấp độ sâu.