- Vạn Thủ Lâm chính là u nhọt, khó mà nhổ, mỗi lần đều trị ngọn không trị gốc, trừ tu sĩ cấp cao, còn lại tu sĩ cấp thấp, đề nghị đi đường vòng thì tốt hơn....
Tu Tình Tử thở dài, sau đó cười nói:
- Bất quá có thể bị buộc di chuyển đến, đều là từng tông môn lụi bại cùng tán tu trong Nhân tộc, chết một nhóm còn có một nhóm, cũng không tính là gì....
Lời vừa nói ra, Phương Tịch trầm mặc.
Cái gọi là khai hoang, kỳ thật chính là cầm tính mệnh của vô số tu sĩ đi san bằng thổ địa và linh mạch....
- Nhiều người như vậy, đều thông qua truyền tống trận siêu cấp, chỉ sợ tiêu hao rất lớn...
Bỗng nhiên Bồ tiên tử mở miệng.
- Nói không chừng là từ vài vực ở phụ cận trực tiếp di chuyển đến?
Cuồng Thao cư sĩ nói:
- Lúc đầu Thiên Phạm Vực tiếp giáp cương vực của Nhân tộc.... Chỉ cần có đại năng Hợp Thể kỳ tọa trấn, một lần di chuyển mấy chục vạn, hơn trăm vạn tu sĩ cũng không khó!
Phương Tịch nghe vậy, liền nghĩ đến bản đồ địa lý của Thiên Phạm Vực.
Nơi đây ở vị trí lệch nam của Nhân tộc, tiếp giáp Viêm Hỏa Vực, Thương Thanh Vực.
Chỉ là biên giới cách xa nhau, còn nguy hiểm kinh khủng ngăn cách.
Nếu không hai vực này sớm đã chủ động khai phá Man Hoang, không tới phiên bọn hắn khai hoang.
Nghe nói từ Thiên Phạm Vực tiến về Viêm Hỏa Vực, cần đi qua một sa mạc đáng sợ, cương phong trên bầu trời ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng khó mà tiếp nhận.... Đồng thời còn thường xuyên nổi lên Mê Thần Phong, mặc dù tu sĩ Phản Hư, không cẩn thận cũng sẽ mất phương hướng, hoàn toàn biến mất ở trong sa mạc.... lại tồn tại một loại sa thú kỳ dị, mạnh nhất có thể đến Hợp Thể kỳ, cực kỳ khó chơi...
Cùng Thương Thanh Vực ngược lại càng gần, chỉ cách nhau một vùng núi.... bất quá trong dãy núi kia, hư hư thực thực có hoang thú Chân Linh nghỉ lại...
Bởi vậy những tu sĩ cấp thấp này, đại bộ phận vẫn do tu sĩ Hợp Thể suất lĩnh, vượt sa mạc từ Viêm Hỏa Vực di chuyển tới....
Hoang thú Chân Linh cấp là tồn tại có thể so với Đại Thừa Tán Tiên!
Những tu sĩ Hợp Thể kia tình nguyện lạc đường ở trong sa mạc, đối mặt sa thú vây công, cũng không muốn đi vào sơn mạch mạo hiểm.
- Cũng may Thiên Phạm Vực sớm đã tu kiến truyền tống trận siêu cấp.... chỉ cần chúng ta kiên trì mấy năm, liền có thể xin lui về tu chỉnh.
Phương Tịch mỉm cười.
- Ha ha.... Đúng là như thế.
Tựa hồ Cuồng Thao cư sĩ nghĩ đến chuyện vui gì:
- Hôm nay thịt hoang thú bao no.... thịt hoang thú lần này là ta tự tay giết, mùi vị cực kỳ ngon, lại thêm trù nghệ của Phương đạo hữu, nhất định có thể làm cho chư vị hài lòng....
Phương Tịch nghe vậy cũng không chối từ.
Hắn đi đến trước nhục lâm, chọn mấy miếng thịt ngon, lấy ra rất nhiều nồi bát, bắt đầu nấu nướng....
Thịt hoang thú vốn cứng rắn không gì sánh được, trải qua Lục Đạo Ma Diễm của hắn điều chế, sớm đã trở nên mềm mại.
Lúc này trong nồi phát ra thanh âm ùng ục, lập tức có hương thơm kỳ dị toát ra.
Con mắt của Tu Tình Tử càng không nháy nhìn chằm chằm pháp bảo đỉnh đồng trong tay Phương Tịch, nước bọt muốn chảy ra:
- Linh Trù chi đạo của đạo hữu, tiến độ còn rất nhanh....
- Trước đó tu vi khó tiến thêm, không thể không phân tâm trù nghệ, không nghĩ tới có thu hoạch, từ đây vạn pháp thông, ngược lại đạp phá bình cảnh....
Phương Tịch mỉm cười.
Đây cũng là lý do, bất quá lại cực kỳ hợp lý.
Tu sĩ tu hành đến cảnh giới nhất định, pháp lực làm sao cũng không thể tiến thêm, chính là gặp phải bình cảnh.
Nếu không thể đột phá, khả năng sẽ như vậy cả đời.
Nghe hắn lấy Linh Trù chi đạo cũng có thể nhất pháp thông vạn pháp thông, đột phá bình cảnh, lại thấy tu vi bây giờ đúng là đột nhiên tăng mạnh, mặc dù là Cuồng Thao cư sĩ cũng không khỏi hâm mộ.
- Ha ha, vậy ta phải nhấm nháp một phen mới được...
Cuồng Thao cư sĩ cười lên ha hả....
Thời điểm trong Thiên Phạm Vực, rất nhiều tu sĩ hoặc chém giết đẫm máu, hoặc dốc lòng tu hành, hoặc tùy ý hưởng lạc.
Thiên Phạm thành.
Thành này chính là vị trí đặt truyền tống trận siêu cấp trọng yếu nhất của Thiên Phạm Vực.
Một đêm này.
Li!
Nương theo tiếng phượng minh xuyên kim liệt thạch, dưới màn đêm, bỗng nhiên hiện ra một con Thiên Phượng người khoác lông vũ ngũ sắc, vô cùng thần tuấn!
- Hợp Thể kỳ... Thiên Phượng?
Tu sĩ Thiên Phạm thành cảm ứng được tu vi của hung cầm này, nhao nhao kêu rên, không ngừng tránh né đào mệnh.
- A Di Đà Phật!
Thời khắc mấu chốt, nương theo một tiếng phật hiệu, ánh sáng màu vàng phóng lên tận trời.
Trong kim hoa, hiện ra một Kim Thân La Hán tám tay.
La Hán trợn mắt tròn xoe, như Minh Vương Nộ Mục, trên tám cánh tay nắm lấy tràng hạt, bình bát, thiền trượng, phật kiếm… ầm vang rơi xuống.
Ầm!
Thiên Phượng hót vang, giống như hòa làm một thể với phạn âm.
Hư không vặn vẹo, không gian phong bạo bộc phát, lướt qua truyền tống trận siêu cấp ở trung tâm thành trì....