Cái này càng làm hắn rung động hơn Phương Tịch đột phá Phản Hư, cảm thấy người này xem qua công pháp của mình!
Hắn lại không biết, tạo nghệ phù lục và trận pháp của Phương Tịch vượt xa hắn tưởng tượng, lúc này tìm được trận pháp sơ hở, sau đó đánh vào thần thông ngưng trệ vận chuyển, là sự tình cực kỳ dễ dàng.
Thất Phù Kiếm Trận bị phá, Phù Vô Nhị chỉ là Hóa Thần bình thường!
Một đạo kiếm quang hiện lên, chém nát tấm chắn Thông Linh Chi Bảo trên người hắn, kiếm quang giãn ra, cuốn pháp thể của hắn vào trong đó.
Ở trên thân kiếm, từng đạo ánh sáng màu bạc lấp lóe, lại là lực lượng phong cấm hư không!
Cái này làm cho Nguyên Anh của Phù Vô Nhị không thể thuấn di, bị kiếm quang chém làm mảnh vỡ....
Một tu sĩ Hóa Thần ảm đạm vẫn lạc!
Lúc này Phương Tịch nhìn về phía Huyền Minh Kỳ, lại kinh nghi một tiếng, lộ ra thần sắc hứng thú....
- Rống!
Huyền Minh Kỳ biến thành hư ảnh Độc Giao cấp sáu, mặc dù không bằng Giao Long cấp sáu chân chính, nhưng thần thông pháp lực quả thực không thể coi thường.
Lại càng không cần phải nói, còn có nọc độc của lão long Phản Hư năm đó.
Dựa theo Phương Tịch đoán, dù là Phù Vô Nhị, bị Độc Giao này dây dưa, cũng sớm đáng chết.
Nhưng thư sinh họ Dịch lại sống đến bây giờ?
Thần niệm hắn đảo qua liền hiểu rõ.
Chỉ thấy trong sương độc vô tận, một kiến trúc thuần trắng đang đau khổ giãy dụa, kiến trúc này vuông vức, phi diêm đấu củng, tựa như một thư viện, bốn phía còn vang lên tiếng đọc sách sáng sủa.
Một tầng bạch quang yếu ớt hiện lên, vậy mà kháng cự sương độc ở bên ngoài!
- Thần thông Nho Đạo, Hạo Nhiên chính khí.... Nghe nói tu luyện tới cực hạn có thể vạn pháp bất xâm.... Bây giờ xem ra, thật có chút ý tứ.
Phương Tịch mỉm cười, thần thông Nho môn có nhiều điểm đặc biệt, có thể chống cự sương độc, tựa hồ cũng hợp tình hợp lý.
Lại càng không cần phải nói, bây giờ cung điện như thư viện kia ở dưới sương độc ăn mòn, sớm đã lung lay sắp đổ, bị hủy chỉ là vấn đề thời gian.
Đồng thời trước đó Huyền Minh Kỳ không người chủ trì, mới để nó giãy dụa đến hiện tại.
Phương Tịch phất tay, Cửu U Minh Hà quét qua, vô số Huyền Minh Thần Sa tung bay.
Phốc phốc!
Trên Chính Khí Cung lập tức hiện ra vô số vết rách.
Tiếng đọc sách sáng sủa bị thanh âm lưu động của hắc thủy dần dần ép xuống...
Đại môn cung điện mở ra, thân ảnh thư sinh họ Dịch xuất hiện, hắn thần thức truyền âm nói:
- Tiền bối, ta không quen họ Phù kia, hết thảy đều là hiểu lầm.... Ta là Giáo Úy chính quy của Thiên Phạm Quân, còn xin tiền bối giơ cao đánh khẽ....
- Ha ha, Phù Vô Nhị thì cũng thôi đi, trong mắt ta, ngươi mới thật sự là chủ mưu?
Phương Tịch cười lạnh, thư sinh họ Dịch biến sắc.
Hư ảnh Độc Giao rít lên, hợp với Cửu U Minh Hà, vậy mà giống như có được thực thể, thực lực tăng vọt!
Rống rống!
Nương theo tiếng long ngâm, một trảo rơi ở trên Chính Khí Cung.
Cung điện hiện ra lỗ hổng to lớn, sương độc vô tận quán chú vào.
Ầm ầm!
Bạch khí bốc lên, gột rửa sương độc, trong đó có một đạo bạch quang định đào vong.
Phốc!
Từng viên thần sa đánh vào trên bạch quang, khiến cho bạch quang không ngừng lắc lư, cuối cùng hiện ra gương mặt sợ hãi của thư sinh họ Dịch.
Rầm rầm!
Huyền Minh Trọng Thủy tràn vào thân thể, khiến cho pháp lực của hắn không ngừng tán loạn, mấy tấm phù lục bảo mệnh trong tay quang mang ảm đạm.
Hưu!
Quang nhận đỏ sậm hiện lên, thân thể thư sinh họ Dịch một phân thành hai, hiện ra một Nguyên Anh đang kinh hoàng.
Ma thủ một phát bắt được Nguyên Anh, đưa đến trước mặt Phương Tịch.
- Tiền bối... tha mạng....
Thư sinh họ Dịch la lên, không có chút khí tiết nào của người đọc sách.
Phương Tịch nhe răng cười lạnh, từng đạo Thiên Ma Bí Thức chui vào trong người đối phương, bắt đầu sưu hồn....
Một lát sau, hắn tiện tay thi triển Lục Đạo Ma Diễm đốt Nguyên Anh thành tro tàn, thần sắc có chút âm trầm:
- Họ Dịch này lại không phải người Thiên Phạm Quân, hắn còn âm thầm gia nhập một tổ chức, lệnh hắn lôi kéo càng nhiều tu sĩ phi thăng...
- Mặc dù không có chứng cứ, nhưng ta cảm thấy chuyện này quan hệ với Trường Thanh Tử...
Phương Tịch sờ cằm, tiện tay trảo một cái.
Túi trữ vật của người này rơi xuống trong tay hắn, hơi lật một chút, liền lấy ra một chồng giấy.
Những trang giấy này trắng noãn, tản mát ra mùi mực, rất dễ dàng làm cho người liên tưởng đến học phú ngũ xa.
Ánh mắt Phương Tịch quang mang chớp động, có thể nhìn thấy từng tia máu đỏ tươi sâu trong trang giấy.
- Vạn Dân Chỉ, phù lục đỉnh cấp của Nho môn.... Có thể thông qua hao tổn Hạo Nhiên chi khí của bản thân chế tác, nhưng cũng có thể thông qua pháp môn Tà Đạo, hấp thu văn khí của rất nhiều đại nho luyện chế...
- Một xấp Vạn Dân Chỉ này, rõ ràng là cái sau!
Phương Tịch cảm thán.
Luyện chế một tờ Vạn Dân Chỉ không dễ, từ số lượng một chồng này đến xem, tu sĩ họ Dịch kia, chí ít lấy văn khí của hàng ngàn hàng vạn nho sinh.