Dù hắn có thể thông qua mậu dịch hai giới không ngừng thu được lượng lớn linh thạch, thậm chí không để ý đan độc dùng lượng lớn đan dược tu luyện, nhưng mậu dịch và mua đan dược đều cần con đường, số lượng quá lớn, khả năng đưa tới tu sĩ Trúc Cơ kỳ chú ý sẽ rất cao!
Một khi thành tựu linh thể, đan dược cần thiết sẽ giảm mạnh.
- Vẫn phải trước tiên trồng cây, cái này gọi là mài dao tốn thời gian, nhưng không làm lỡ công đốn củi.
- Yêu Ma Thụ trưởng thành vẫn rất nhanh... Vạn nhất không kịp mong đợi, cũng có thể đúng lúc dừng lại.
- Trước tiên định hai mươi năm! Ta bây giờ mới hai mươi tuổi, hai mươi năm sau mới bốn mươi tuổi! Nếu đến thời điểm đó phát hiện Trường Sinh Thuật khó có thể tu thành, còn có thể quay đầu lại.
Trong lòng Phương Tịch âm thầm cho mình một kỳ hạn.
- Bất quá, đồ vật nên mua vẫn cần mua...
Ánh mắt hắn quét nhìn xung quanh Vạn Đảo Hồ, nhìn thấy ký hiệu của Bảo Chu Phường Thị, nhất thời càng vừa ý hơn.
Tuy trong Thanh Trúc Phường Thị có không ít thứ tốt, nhưng điếm lớn bắt nạt khách, thực sự có chút vấn đề, Phương Tịch không muốn đi lần thứ hai.
Bây giờ trên người hắn có không ít thứ tốt, hoàn toàn có thể đi một phường thị khác bán, sau đó lại mua truyền thừa, trận pháp...
- Không tệ, thực sự là thứ tốt!
Sau khi kiến thiết tương lai, Phương Tịch ngẩng đầu nhìn Cát Hồng Đan nói:
- Đa tạ đạo hữu!
Vừa nói vừa lấy ra mười viên linh thạch giao cho Cát Hồng Đan.
- Ha ha, khách khí.
Cát Hồng Đan cầm linh thạch, cười đến không ngậm mồm vào được.
Đối với tu tiên giả mà nói, đây mới là đồng tiền mạnh.
Cho dù trong thế tục có quyền lực lớn, cũng rất khó lấy được.
Hắn thu linh thạch, bắt đầu uống trà, lại có chút ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ đạo hữu muốn đi Bạch Trạch Tiên Thành?
- Chính có ý đó!
Tuy căn bản không có ý nghĩ này, dù sao trong tiên thành kia ngay cả Kết Đan lão tổ cũng có, Trúc Cơ kỳ càng không biết bao nhiêu, Phương Tịch mới không muốn đi dạo ở dưới mắt của bọn họ.
Nhưng ẩn giấu cần thiết là nên làm.
- Ta ở trong Bạch Trạch Tiên Thành, ngược lại cũng có mấy bằng hữu, nếu đạo hữu đi qua, có thể bái phỏng một chút...
Cát Hồng Đan cười cười, nói ra mấy phương thức liên lạc.
Phương Tịch ghi nhớ từng cái, ngỏ ý cảm ơn.
Chờ giao dịch hoàn thành, liền nhanh chân rời Thiên Tiên Lâu.
...
Vạn Đảo Hồ cách Thanh Trúc Phường Thị có tới sáu bảy ngàn dặm!
Này còn là khoảng cách chim bay.
Trên đường có núi non sông suối, giặc cướp đạo tặc... Bởi vậy người cổ đại bình thường, thậm chí cả đời cũng không ra được quê quán của mình, người có thể đi huyện thành đã rất có năng lực.
Phương Tịch lấy thân pháp chạy đi, duy trì hao phí thấp nhất, có thể không tốn sức chút nào chạy một ngày, sắp vượt qua tuấn mã, có thể được năm sáu trăm dặm.
Tuy có pháp khí Hắc Vân Đâu thay đi bộ, nhưng tu sĩ Luyện Khí kỳ pháp lực có hạn, vẫn sử dụng chạy đi quá xa xỉ, gặp phải nguy hiểm cũng dễ dàng không kịp chuẩn bị.
Bởi vậy hắn cơ bản đều lấy thân pháp chạy đi, hoặc cưỡi ngựa nghỉ ngơi, đợi gặp phải đại giang đại hà chặn đường, hoặc vách núi cheo leo, mới lâm thời điều động Hắc Vân Đâu bay qua.
Vì vậy cũng quấn không ít đường, phỏng chừng có thể ở trong vòng hai mươi ngày chạy tới Vạn Đảo Hồ.
Hơn mười ngày sau.
Phương Tịch một đường ăn gió nằm sương, chỉ tình cờ đi thành phố lớn nghỉ ngơi chốc lát.
Ngày hôm nay, nhìn thấy sắc trời đã tối, hắn tìm một sơn động nghỉ ngơi.
- Nếu không phải tu tiên giả có Ích Cốc Đan, Thanh Khiết Phù... thì hành trình xa như thế thật là hại người.
Sau khi dùng một hạt Ích Cốc Đan, Phương Tịch không khỏi bóp cổ tay thở dài vì giao thông cổ đại.
- Nghe nói một ít phường thị cỡ lớn, sẽ có đội buôn định kỳ lui tới, cưỡi Đà thú sẽ bớt việc rất nhiều... Cũng càng thêm an toàn.
Trước đó Thanh Trúc Phường Thị cũng có, nhưng hiện tại... đã thành chợ đen!
Bởi vậy đội buôn lui tới đã không còn.
Phương Tịch chỉ có thể một mình chạy đi.
Cũng may hắn làm người biết điều, lại không gây sự, dọc theo con đường này ngoại trừ mệt nhọc, thì không có việc đặc biệt gì phát sinh.
Vừa không có phỉ tu nhảy ra giết người đoạt bảo, cũng không có nữ tu gặp rủi ro đến để hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Phương Tịch sung mãn, tiếp tục chạy đi, liền đến Dư Quận của Huyền quốc.
Huyền quốc tổng cộng có ba mươi hai quận.
Trong đó Dư Quận ở bắc cảnh, phạm vi là gấp hai ba lần các quận bình thường.
Quận này thủy đạo dày đặc, trong sông thuyền bè vãng lai nhiều lần, khắp nơi có thể thấy được cầu gỗ cầu đá, so với Thanh Trúc Phường Thị, thì lại là một phen cảnh tượng khác.
Vạn Đảo Hồ.
Bến tàu.
Vô số thuyền đánh cá chen chúc, trăm tàu tranh lưu, sóng nước lăn tăn, ở dưới ánh mặt trời soi sáng giống như lân phiến.
Phương Tịch đi tới bến tàu, nhìn thấy không ít ngư dân đầu đội nón lá, người mặc áo tơi, hoặc ngồi hoặc đứng ở ven đường, bán cá tươi mình vừa đánh bắt được.