Thời điểm Chung Vạn Cốc nói việc này, biểu hiện hơi ủ dột, đại khái hẳn là tư chất của hắn cũng không quá tốt.
Ở trong tu tiên giới, tu sĩ như hắn và Cổ Phi Tài mới là chủ lưu.
Cả đời bồi hồi ở Luyện Khí kỳ, yên lặng vì gia tộc, vì sinh hậu đại mà cống hiến, cuối cùng lặng yên không một tiếng động chết đi.
Phương Tịch nghe xong báo giá, khóe miệng co giật.
Linh Thực Phu chính là bản thăng cấp của linh nông, xem như trong tu tiên bách nghệ, nhưng là nghề nghiệp hạ đẳng nhất, nên giá cả rất tiện nghi!
Bất quá đối với người sắp trồng cây như hắn mà nói, truyền thừa Linh Thực Phu vẫn có chút tác dụng, vì vậy nói:
- Ta mua...
- Được.
Chung Vạn Cốc lộ ra nụ cười, lại cùng con cháu gia tộc ở bên cạnh thương lượng một phen:
- Đạo hữu bán tài liệu Yêu Thú, có một tấm da Yêu Thú cấp một trung phẩm biến dị, một đôi răng nanh Yêu Thú không biết tên, một tấm da chuột cấp một hạ phẩm, một phần xương chuột... Tổng cộng 172 viên linh thạch!
- Được, giao dịch đi.
Phương Tịch gật gù.
Sau đó ở trong ánh mắt thất vọng của Chung Vạn Cốc, chỉ mua truyền thừa Linh Thực Phu, cầm 152 viên linh thạch hạ phẩm trở về.
- Đi thôi!
Phương Tịch thu túi trữ vật, nhìn Mạc Thanh Y ở bên người nói.
Cho dù hắn động tâm, cũng sẽ không lập tức mua công pháp luyện thể cấp bậc Trúc Cơ, bởi vì quá đắt...
Muốn mua cả quyển, e là phải lấy tài liệu xà giao ra, cái này tất nhiên sẽ dẫn đến nguy hiểm.
Sau khi đi ra Long Môn Các, tựa hồ Mạc Thanh Y mới từ trong chấn động phục hồi tinh thần lại, có chút tiếc hận:
- Nếu tiên sư muốn bán tài liệu Yêu Thú, tiểu nhân có con đường càng tốt, ít nhất còn có thể thêm nửa thành...
- Không cần, ta ghét phiền phức.
Phương Tịch lắc đầu, tuy những tán tu kia có khả năng thu mua cao hơn một chút, nhưng cò kè mặc cả rất phiền, còn không bằng bán đứt:
- Hiện tại... Đi tìm vị Miêu đạo hữu chăn nuôi linh sủng kia đi!
- Hừm, tiên sư mời tới bên này!
Mạc Thanh Y ở phía trước dẫn đường, vừa đi vừa nói:
- Vị Miêu Đông Miêu tiền bối này là cao thủ Luyện Khí tầng sáu, chăn nuôi ba con linh sủng, trong đó một con là Thủy Lão Nha, thỉnh thoảng sẽ bắt được linh ngư, để chúng ta ước ao...
Bảo Chu Phường Thị cũng có cho thuê động phủ, động phủ của Miêu Đông ở vị trí biên giới, phong cảnh không tệ.
Mạc Thanh Y đi gõ cửa, nhưng nửa ngày không có trả lời.
Phương Tịch suy nghĩ một chút, bắn ra một đạo Truyền Âm Phù, phù lục hóa thành ánh lửa bay vào giữa sân.
Không bao lâu, cửa lớn mở rộng, lộ ra một lão giả mặc áo choàng màu sắc rực rỡ, tướng mạo hiếm thấy, cái trán còn có ba nốt ruồi.
Miêu Đông trực tiếp bỏ qua Mạc Thanh Y, mà nhìn về phía Phương Tịch:
- Vị đạo hữu này tìm lão phu có chuyện gì?
Ánh mắt của hắn mang theo cảnh giác, đây là bệnh chung của tất cả tán tu.
Phương Tịch chắp tay:
- Nghe nói Miêu đạo hữu am hiểu điều động Yêu Thú, nên đến hỏi có thể mua truyền thừa ngự thú hay không?
- Hừ! Bản lĩnh kiếm cơm của lão phu, sao có khả năng bán?
Miêu Đông trừng Mạc Thanh Y:
- Lão phu nhận ra ngươi, lần sau còn dám dẫn người đến, cẩn thận bắt ngươi đút cho bảo bối của lão phu ăn!
Ở trong sắc mặt trắng bệch của Mạc Thanh Y, Miêu Đông muốn đóng cửa.
Tê tê!
Bỗng nhiên, trong ống tay áo của hắn phát ra vang rắn kêu.
Thần sắc của Miêu Đông biến đổi, nhìn về phía Phương Tịch, đột nhiên lại lộ ra nụ cười:
- Vị đạo hữu này, còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh?
- Tại hạ Phương Lãnh!
Phương Tịch theo thường lệ báo ra tên giả.
- Nếu như thế... mời đi vào nói chuyện.
Miêu Đông nghiêng người tránh ra.
- Người này tính tình cổ quái, không dễ đối phó.
Trong lòng Phương Tịch nhổ nước bọt, trực tiếp đi vào trong viện.
Mạc Thanh Y cười khổ, biểu thị mình ở ngoài cửa chờ cho an toàn.
Hắn chỉ là phàm nhân, đắc tội một tu sĩ, trong lòng đang lo sợ bất an, sao còn dám đi vào?
Tiểu viện của Miêu Đông không lớn, lại đào một bể nước chiếm gần nửa diện tích, biên giới bể nước nằm một con Thủy Lão Nha, đang dùng mỏ rỉa lông chim, trong con ngươi đen nhánh rất có linh tính.
Mà trong bể nước, thì có một bóng đen ẩn núp dưới bùn, nhìn không rõ ràng.
- Đạo hữu mời ngồi...
Miêu Đông mời Phương Tịch ngồi ở trên bồ đoàn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
- Phương đạo hữu muốn tìm truyền thừa Ngự Thú Sư, không biết vì chuyện gì?
- Gặp phải một con Yêu Thú, trong lòng yêu thích, muốn bắt làm linh sủng mà thôi!
Phương Tịch nói.
Trên thực tế hắn càng muốn nghiên cứu là Khôi Lỗi Thuật, để bổ sung khuyết điểm tương lai mình trồng cây không cách nào rời đi quá xa.
Nhưng Khôi Lỗi Thuật không phải không tìm được truyền thừa sao?
Nghĩ đến Đại Lương Thế Giới tài nguyên Yêu Thú phong phú, có thể thử một chút.
- Chuyện này đơn giản...
Miêu Đông nghe vậy, trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng:
- Kỳ thực tu tiên giả chúng ta, muốn khế ước Yêu Thú có rất nhiều biện pháp, không cần nghiên cứu Ngự Thú Thuật, trừ khi muốn điều động nhiều con Yêu Thú, tạo thành trận thế... Đạo hữu có biết Huyết Khế Thư không?