Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1560 - Chương 1723 - Chiến Trường

Chương 1723 - Chiến trường
Chương 1723 - Chiến trường

Ngược lại, sau khi thế lực Bồng Lai Tiên Đảo rời khỏi, Tây Mạc và Bắc Nguyên lập tức sinh ra một bạo động mới.

Trong tu tiên giới, chuyện tranh đoạt cơ duyên, giết chóc lẫn nhau chỉ là chuyện bình thường.

Cho dù năm đó khi Thủy Linh Tâm gần như thống nhất Nhân Gian Giới, cũng không thể hoàn toàn cấm được tình hình như thế!

Ở Thành Thiên Phạm trong Địa Tiên Giới, có ánh sáng màu bạc lóe lên, bóng dáng Ngoại Đạo Hóa Thân hiện ra, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng:

- Bản thể thăng cấp Phản Hư trung kỳ, ta cũng có thể bắt đầu tu luyện rồi...

Hắn suy nghĩ lại có chút tiếc nuối:

- Chỉ có điều tu luyện Phản Hư quá chậm, cũng quá khô khan... Lần này ta đi tới chiến trường của ba tộc, không bằng bắt mấy Hóa Thần của Ma tộc về tu luyện Tha Hóa Tự Tại Thiên Tử Thống Ngự Vạn Linh Chân Ma Công Hóa... Những tồn tại đó chính là thuốc đại bổ, còn tốt hơn linh đan gì đó.

Đương nhiên, nếu như có thể bắt được một con Phản Hư của Ma tộc tu luyện Tha Hóa Tự Tại Ma Công, vậy sẽ có thể một bước đạt được mục đích, thăng cấp Phản Hư trung kỳ cũng không có vấn đề gì.

Chỉ có lúc Phản Hư hậu kỳ còn cần đột phá bình cảnh.

Chỉ có điều loại chuyện như vậy quá càn quấy, không chừng vượt quá tu vi của bản tôn.

Bởi vậy Phương Tịch luôn rất cẩn thận trong phương diện này.

- Bây giờ, trong Thiên Phạm Vực không có chuyện gì...

- Vân Hi Tiên Tử đột phá Phản Hư, Liễu Nhứ và Thủy Linh Tâm đều đang ở chỗ âm mạch kia chuẩn bị bố trí linh trận, khai tông lập phái...

Đối với khu khai hoang, loại chuyện như vậy rất thường thấy.

Chỉ cần có thể đứng vững, tiếp theo sống sót trong hoang thú và tai họa lại có thể truyền thừa tiếp.

Phương Tịch tin tưởng, có Vân Hi Tiên Tử ở đó, chuyện đó sẽ không phải là vấn đề lớn.

- Bày đại trận trấn tông, nếu như tới tìm ta, ta có thể giảm giá. Đây cũng là một công trình lớn đấy...

- Bây giờ ba tộc không nổi lên chiến sự, đi tới chiến trường ba tộc sẽ không quá nguy hiểm, có thể đi qua...

Hắn thì thào một tiếng và hóa thành một luồng ánh sáng bay về phía truyền tống trận siêu cấp.

...

Mấy năm sau, trong một chỗ Phường thị chung của Tam Giới Sơn, Phương Tịch hóa thân thành Phù lão, đi tới trước một cửa hàng.

Cửa hàng này này có quy mô trung bình, nhưng trên chiêu bài có ấn ký một mặt trăng khuyết.

- Dựa theo lời đại chưởng sự nói, chính là chỗ này?

Hắn đi vào trong đó, hai thị nữ cấp Trúc Cơ lập tức tới nghênh đón:

- Không biết khách nhân tới Tân Nguyệt Hằng ta muốn mua vật gì?

- Gọi chưởng quỹ của các ngươi ra đây.

Phương Tịch hừ lạnh một tiếng, một tia khí tức pháp lực tràn ra.

Hai thị nữ lùi lại mấy bước, gương mặt có phần trắng bệch. Bọn họ lùi về phía sau quầy hàng.

Không lâu sau, một tu sĩ Nguyên Anh trung niên cầm quạt bước ra:

- Tiền bối, không biết hạ bối có gì có thể cống hiến sức lực?

Phương Tịch tùy tiện ném qua một miếng phù lục.

Đây là ám hiệu hắn và đại chưởng sự đã giao hẹn.

- Hóa ra là khách quý, mời vào bên trong!

Tu sĩ Nguyên Anh kia nhìn thấy phù lục, đôi mắt nhất thời sáng lên. Hắn nói chuyện càng cung kính hơn trước.

- Ừ.

Phương Tịch đi theo tu sĩ Nguyên Anh này đi tới phía sau cửa hàng. Tu sĩ kia lại hành lễ:

- Đại chưởng sự có lệnh, bảo chúng ta nhìn thấy tiền bối nhất định phải hầu hạ cần thận, phải khiến cho tiền bối thỏa mãn.

- Thôi, ta thích yên tĩnh. Bao giờ đại chưởng sự của các ngươi mới đến?

Phương Tịch thuận miệng hỏi một câu.

- Đại chưởng sự đang giao tiếp ở Kiếm Vực, tối đa trong vòng ba tháng nhất định sẽ đến đây.

Chưởng quỹ vội vàng trả lời.

- Rất tốt, có thu xếp cho ta một chỗ ở không? Ta sẽ chờ bọn họ ba tháng...

Phương Tịch gật đầu.

- Trong cửa hàng ta có động phủ tốt nhất. Nếu khách quý không chê đơn sơ, vẫn mong có thể tạm thời ở lại...

Chưởng quỹ vội vàng khom lưng.

...

Hai tháng sau, ở trong động phủ Tân Nguyệt Hằng, Phương Tịch đang rót một chén rượu, tự rót tự uống, bỗng nhiên khẽ nhướng mày.

Bên ngoài có ánh sáng lóe lên, ba vị tu sĩ Phản Hư đi vào.

Một người trong đó chính là Đại chưởng sự của Tân Nguyệt Thương Hội, họ Chu.

Một người khác là người hắn cũng hết sức quen thuộc, Quảng Thiên Kiếm!

Chỉ là lúc này, hắn không đeo trường kiếm sau lưng, cũng không biết thanh phi kiếm kia rốt cuộc có được đúc lại không.

Một vị tu sĩ Phản Hư cuối cùng có khí tức thâm sâu khó lường, mơ hồ đạt tới cảnh giới Phản Hư hậu kỳ, khiến Phương Tịch không khỏi liếc nhìn thêm.

Cho dù ở trong Tinh Thần Tông, người có tu vi như thế đều được tính là quyền cao chức trọng, dưới một người mà trên mười nghìn người.

- Phù lão quả thật là người đáng tin. Ta tới giới thiệu cho ngươi, vị này chính là Quảng Thiên Kiếm Quảng đạo hữu...

Chu đại chưởng sự tươi cười, lại nhìn về phía vị tu sĩ Phản Hư hậu kỳ kia.

Người này mặc áo bào màu xám, dáng vẻ xấu xí, sau lưng lại đeo một giỏ trúc cực lớn.

Bình Luận (0)
Comment