Phương Tịch nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên:
“Trong Phản Hư, ta còn sợ ai chứ? Nếu ta thi triển đại đả thuật... Mặc kệ cho Phản Hư nghịch thiên bao nhiêu tới, tất cả đều phải chết!”
Chu đại quản sự hứng thú bừng bừng. Lúc bọn họ đi ngang qua một ngọn núi gãy còn nói về lịch sử cổ đại của nó:
- Năm đó, Đoạn Ma Phong là do Kiếm Tử dùng một kiếm chém gãy... Năm đó, Nhân tộc ta đang trong thời kỳ hưng thịnh, liên tục xuất hiện mấy vị tu sĩ Đại Thừa kỳ, lấy lực lượng của bộ tộc đánh ép hai tộc yêu ma, ép hai tộc không ngừng co đầu rút cổ lùi lại, còn duy trì suốt mấy chục nghìn năm...
- Nghe nói Kiếm Tử cầm trong tay một thanh phi kiếm gãy cấp bậc Tiên Phủ Kỳ Trân của Kiếm Tông, uy năng kinh thiên động địa...
Phương Tịch cũng xúc động.
Chẳng qua hắn càng có hứng thú với lịch sử của ba tộc hơn.
Dựa theo sách sử ghi chép, nếu như Nhân tộc quá hưng thịnh, đạt tới mức nghiền ép hai tộc yêu ma, hai tộc này thậm chí sẽ vứt bỏ hiềm khích lúc trước để liên thủ với nhau. Trước đây, trong một lần Nhân tộc phát triển mạnh, hai tộc yêu ma đã liên thủ và lui về giữ tổ địa. Bọn họ dựa vào một trận pháp Tiên Giới vẫn có thể ngăn cản được tu sĩ Đại Thừa của Nhân tộc bao vây tấn công.
Sau đó chống đỡ đến khi một vị Đại Thừa Tán Tiên nào đó của Nhân tộc độ kiếp thất bại, tan thành mây khói, lúc này bọn họ mới xoay chuyển tình hình.
“Kết cấu tam giác là ổn định nhất... nhưng ở Địa Tiên Giới lại là ba tộc nhân, yêu, ma tranh bá... bù qua bù lại, thật sự khó kết cục...”
“Dựa theo sách sử ghi chép, Nhân tộc không phải liên thủ với Ma tộc chống lại Yêu tộc thì chính là liên thủ với Yêu tộc chống lại Ma tộc, hoặc bị hai tộc yêu ma cùng hành hung, lại hoặc là hành hung hai tộc yêu ma...”
“Ba tộc lần lượt hỗn loạn, cứ cách mấy nghìn tới mười mấy nghìn năm lại bạo phát một lần đại chiến, quả thật khiến sinh linh đồ thán...”
Phương Tịch âm thầm suy nghĩ, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi.
Tiếp theo, vẻ mặt Đông Thu Tử đại sư chấn động, lấy từ trong người ra một con khôi lỗi kỳ lạ:
- Thu Phong Thiền truyền tin tức tới, phía trước có Phản Hư của Ma tộc!
- Cái gì?
Chu đại chưởng sự và Quảng Thiên Kiếm chợt kinh ngạc:
- Chúng ta bị lộ hành tung à?
Vèo!
Độn quang của tu sĩ Phản Hư nhanh tới mức nào?
Sau khi Chu đại chưởng sự và Quảng Thiên Kiếm chuẩn bị sẵn sàng, phía chân trời đã hiện ra một độn quang với hai màu đen trắng.
Trong mắt Phương Tịch lóe lên vẻ kinh ngạc, nhìn thấy một con Ma Giao hai đầu.
Hai đầu của Ma Giao này một đen một trắng, khí tức ở khoảng cấp sáu hạ phẩm, tương đương với một tu sĩ Phản Hư sơ kỳ.
Điều càng làm cho người ta hoảng sợ hơn là còn là một vị Ma tộc mắt đỏ dữ tợn đang đứng ở trên đỉnh đầu nó. Trên thân hắn tản ra Chân Ma Khí, chắc hẳn đạt đến cảnh giới Phản Hư hậu kỳ!
- Tu sĩ Nhân tộc, các ngươi có thể chết ở trong tay Mặc Huyền ta chính là vinh hạnh của các ngươi đấy.
Mặc Huyền cười ha ha, há miệng phun ra một cái.
Mấy luồng ánh sáng màu đen trộn lẫn với sấm sét lao về phía linh thuyền.
Chu đại chưởng sự nhìn thấy cảnh tượng này, trong tay hắn hiện ra một tấm lá chắn bằng sắt đen. Nó từ một đột nhiên hóa thành hai, hai hóa thành bốn... tấm lá chắn màu đen che kín bầu trời, ngăn chặn ánh sáng sấm sét màu đen kia.
Keng keng!
Trong tia lửa bắn ra khắp nơi, mấy cái móng tay thật dài màu đen rơi từ giữa không trung xuống.
Hắn vẫy tay áo thu hồi linh thuyền.
Linh thuyền này có tốc độ bay nhanh, còn có công hiệu ẩn giấu độn quang, nhưng năng lực phòng ngự không mạnh lắm.
Ở trong cuộc chiến của Phản Hư, nó chỉ là gánh nặng mà thôi.
- May là kẻ địch chỉ có một, chúng ta cùng ra tay đi!
Chu đại chưởng sự cắn răng nói.
Nếu hành tung đã bị lộ, bọn họ tất nhiên phải tiêu diệt kẻ địch thật nhanh, sau đó lại đi tìm Long Huyết Phượng Tủy Hoa!
- Ma này... để cho lão phu đối phó.
Đúng lúc này, Đông Thu Tử đại sư đứng dậy:
- Đúng lúc, lão phu muốn thử uy lực của Tam Hùng Bàn...
Hắn hóa thành một luồng ánh sáng ngăn cản ở trước mặt Mặc Huyền. Toàn thân hắn phát ra sóng pháp lực Phản Hư hậu kỳ, khiến sắc mặt Mặc Huyền không khỏi trở nên nghiêm trọng.
Tuy hắn cuồng vọng lỗ mãng, nhưng nếu đối mặt với tu sĩ cùng cấp còn như vậy, hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
- Đi!
Đông Thu Tử cầm Tam Hùng Kỳ Bàn trong tay và ném đi.
Ào ào!
Trong ánh sáng các màu, mấy chục khôi lỗi với hình thái khác nhau lại đứng thẳng ở trong hư không, không ngừng lớn lên.
Trong chúng có chim bay cá nhảy của Yêu tộc, cũng có khôi lỗi Ma tộc tướng mạo dữ tợn, còn với thiên binh Nhân tộc đeo cung tiễn, trường thương mặc giáp màu vàng...
Lúc này, sóng pháp lực trên thân từng vị đều gần với cấp năm.
- Hư Huyễn Trận Linh, một ý niệm thành trận!
Đông Thu Tử tiếp tục hạ cờ ở trên bàn cờ.