Trong động phủ, Cuồng Thao Cư Sĩ và Bồ Tiên Tử và mấy vị tu sĩ phi thăng gia nhập sau đó đều có mặt.
- Cuồng Thao, ngươi còn chưa công kích bình cảnh Phản Hư sao?
Phương Tịch nhìn thấy Cuồng Thao Cư Sĩ đã là Hóa Thần viên mãn, nể tình đối phương thường mang theo thức ăn ngon tới thăm hỏi mình, không khỏi chỉ điểm một câu.
- Làm tiền bối chê cười rồi...
Cuồng Thao Cư Sĩ cười gượng nói:
- Tuy bản tọa có ma công đặc biệt, trời sinh lại có thể bao hàm ngũ hành, còn chưa thu thập đầy đủ vật trợ giúp đột phá bình cảnh Phản Hư, nếu mạo muội đột phá, thật sự không nắm chắc được bao nhiêu phần...
Một vài tu sĩ Hóa Thần viên mãn, nếu không được ngoại lực trợ giúp, xác suất đột phá bình cảnh Phản Hư thành công thực sự nhỏ đến mức đáng thương.
Thậm chí cho dù thành công, cũng sẽ bị mất mạng ở dưới tâm ma và Đại Thiên Kiếp.
Năm trăm năm chưa thu thập đủ vật cần thiết để đột phá như Cuồng Thao Cư Sĩ hình như cũng là chuyện rất bình thường.
- Ôi... trong hội đấu giá lớn lần trước vốn có một giọt Lưu Ly Tiên Lộ, chỉ tiếc ta không có mấy tiên ngọc, đành bỏ qua cơ duyên, đáng tiếc...
Cuồng Thao Cư Sĩ nói xong lời cuối cùng, còn vô cùng tiếc nuối.
Đó có thể là lần hắn cách Phản Hư gần nhất.
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Phương Tịch lại hơi kỳ lạ. Hắn ho khan một tiếng, khiến rất nhiều tu sĩ phi thăng chú ý nhìn qua:
- Tình hình gần đây hơi đặc biệt, các ngươi có thể chuộc thân thì cố gắng sớm chuộc thân, nếu không thể thì cố gắng tăng tu vi và pháp thuật của bản thân...
Những tu sĩ phi thăng thường tập trung ở trong động phủ của hắn, giao lưu về tình hình tu hành của từng người, hoặc tổ chức các loại hội trao đổi nhỏ.
Làm người đề nghị và người làm chủ, Phương Tịch mơ hồ có vài phần phong thái của người đứng đầu các tu sĩ phi thanh trong thành Thiên Phạm, bởi vậy mới chỉ điểm một câu.
- Chuộc thân?
Bồ Tiên Tử ai oán:
- Chúng ta đã ra sức cho Thiên Phạm Quân gần sáu trăm năm... Lại chịu đựng bốn trăm năm nữa là có thể được giải thoát, lúc này chuộc thân mất một nghìn linh thạch cực phẩm, lại không được giảm một viên nào, chẳng phải quá thiệt sao?
- Nếu một nghìn linh thạch cực phẩm có thể mua được thân tự do, đã là kiếm lời lớn rồi.
Phương Tịch cố ý nhấn mạnh ở hai chữ tự do.Về phần bọn họ có thể hiểu được không, lại phải xem ngộ tính của các vị tu sĩ.
Tu sĩ có thể phi thăng Địa Tiên Giới đều là người lõi đời. Sau khi bọn họ được nghe hắn nói vậy, mỗi người đều lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
Có thể khiến cho một vị đại tu sĩ Phản Hư căn dặn trịnh trọng như vậy, rõ ràng có chuyện lớn sắp xảy ra!
Chỉ tiếc, phần lớn bọn họ là quỷ nghèo, nếu có thể chuộc thân, bọn họ đã sớm chuộc thân rồi...
Lúc này bọn họ biết được, cũng chỉ có thể âm thầm chuẩn bị nhiều hơn, sau đó mặc cho số phận mà thôi.
- Phương tiền bối...
Bồ Tiên Tử nhìn Phương Tịch, có vẻ khá đáng thương.
Phương Tịch mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, xem như không nghe được. Hắn âm thầm dùng thần thức truyền âm qua, để Bồ Tiên Tử nắm chắc phần nào.
Tiếp theo, hắn lại nói vài tâm đắc tu luyện của mình, chủ trì một hội trao đổi, sau đó mới đuổi đám người đi.
Tu sĩ cuối cùng vừa rời khỏi động phủ, một thân thể mềm mại đã nhào vào trong lòng Phương Tịch.
Xuyên qua pháp bào, có thể cảm nhận được vóc dáng và hơi thở nóng như lửa...
- Tiền bối...
Đôi môi hồng mọng nước kèm theo giọng nói mê người của Bồ Tiên Tử.
...
Ba ngày sau, Phương Tịch ra khỏi thành Thiên Phạm, bay về phía vị trí Cửu U Tuyệt Sát Âm Mạch.
“Tiểu yêu tinh không có đạo đức, thế mà còn tu luyện bí thuật...”
Nhớ lại những tình cảnh trước đó, trên mặt hắn không khỏi lộ ra ý cười.
Vào lúc chia tay, Phương Tịch cho Bồ Tiên Tử mượn một số linh thạch cực phẩm, để nàng có thể chuộc thân.
Đối với người vừa phất nhờ một khoản vật liệu chiến tranh trong thời gian gần đây như hắn, đó chẳng qua là chín trâu mất sợi lông mà thôi. Hơn nữa, Phương Tịch thích loại tiền trao cháo múc sòng phẳng này, sau này không gì dây dưa và phiền phức lẫn nhau nữa.
Lúc này hắn bay nhanh như chớp, tách ra vô số nguyên khí thiên địa và tiến thẳng vào tầng trong của Cửu Thiên Cương Phong.
Nguyên khí thiên địa trùng trùng điệp điệp khiến tốc độ độn địa của hắn càng kinh người hơn.
Cuối cùng, Phương Tịch hạ độn quang trước một trận pháp.
Từng sương mù màu lam nhạt lan ra khắp nơi, bao phủ cả khu vực khe nứt ban đầu.
Một linh khí dồi dào đập vào mặt. Dựa theo Phương Tịch cảm ứng, ở đây phải là linh mạch cấp bốn cấp năm.
Hắn suy nghĩ và ném ra một Truyền Âm Phù.
Không lâu sau, sương mù màu lam nhạt tự động tách ra, hiện ra quang cảnh bên trong.
Chỉ thấy vùng đất Man Hoang ban đầu được khai khẩn, hóa thành từng mẫu linh điền.
Xung quanh khe nứt còn xây dựng một vòng kiến trúc với các đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, tuy không to nhưng vô cùng tinh xảo.
Thậm chí đã có mấy thiếu niên nam nữ với tu vi khoảng Luyện Khí và Trúc Cơ đang chăm sóc linh điền.