Ở dưới Trường Xuân Quyết vận chuyển, toàn thân hắn tựa hồ sức sống tràn trề, mỗi một tấc bắp thịt, gân mạch, xương cốt đều giống như lữ nhân khát khao, tắm rửa cam lộ từ trên trời rơi xuống.
Cho dù Trường Xuân Quyết rơi vào bình cảnh, khó có thể đột phá, nhưng pháp lực Mộc thuộc tính thoải mái thân thể cũng rất tốt.
- Quả nhiên... nồng độ linh mạch càng cao, hiệu quả tu luyện càng tốt.
- Nếu có thể, tương lai tốt nhất là lấy được linh mạch cấp một... Đáng tiếc đại khái là không thể, không đủ tư cách...
Phương Tịch chuẩn bị ở trong Bảo Chu Phường Thị nghỉ ngơi mấy tháng, tìm tòi các loại con đường, sau đó mưu tính linh địa.
Cho dù có linh địa, còn phải cẩn thận thăm dò địa hình, thậm chí rõ các thế lực xung quanh như lòng bàn tay, cùng hàng xóm lăn lộn quen thuộc, sau khi làm tốt chuẩn bị vẹn toàn, mới có thể gieo hạt giống, bắt đầu tu hành Trường Sinh Thuật.
Tất cả những thứ này, khả năng cần mấy năm thời gian.
Thời gian dài dằng dặc như vậy, đương nhiên không thể lãng phí.
Vì lẽ đó, hắn mới thuê một động phủ, đặt tinh lực ở trên tu hành Trường Xuân Quyết.
- Phải làm dự định xấu nhất...
- Dù đến cuối cùng, Trường Sinh Thuật dã tràng xe cát, nhưng dựa vào tu luyện bền bỉ, chỉ cần tu vi Trường Xuân Quyết tăng lên, thì vẫn là kiếm lời.
Phương Tịch hành công xong, bắt đầu suy tư lựa chọn linh địa.
- Long Ngư Chung thị cho thuê linh đảo lâu dài, xác thực rất có sức hấp dẫn... Chỉ cần thuê, thì có thể kéo da hổ, thu được che chở, về mặt an toàn có bảo đảm... Đáng tiếc giá cả tất nhiên rất cao, ta chỉ là Luyện Khí tầng bốn, đột nhiên lấy ra lượng lớn linh thạch, thuê mấy chục năm, quá đáng chú ý... Đồng thời được Chung gia che chở, ngày sau Chung gia điều ta xuất chiến, có nghe theo hay không?
- Gia nhập một thế lực Luyện Khí, rất dễ dàng câu tâm đấu giác, nhưng độ tự do sẽ lớn hơn nhiều...
- Tốt nhất là loại cực kỳ yếu, sau đó tạo phản đều bị ta giết sạch... Công khai chiếm một đảo, tiền đề là không nên bị coi là Ma Tu vây quét...
Phương Tịch suy nghĩ đến tình huống kia, chính mình cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
- Quên đi... nhìn xem có cơ hội rồi nói sau... làm người phải khiêm tốn, biết điều.
Tuy tài nguyên linh mạch ở Vạn Đảo Hồ phong phú hơn Thanh Trúc Sơn, nhưng cũng không phải lúc nào cũng có cơ hội.
Huống chi... dù có cơ hội, cũng không phải chuẩn bị cho một tán tu Luyện Khí tầng bốn.
Phương Tịch nghĩ nghĩ, lại vỗ túi trữ vật.
Một tấm da rắn cùng một bó xương rắn xuất hiện ở trên mặt đất.
Hoa văn trên da rắn lờ mờ loang lổ, mang theo lân phiến.
Xương rắn dữ tợn, mang theo từng tia từng tia khí tức làm người ta sợ hãi.
Đây là da và xương của xà giao!
- Đồ vật là thứ tốt, chỉ hơi quá chói mắt, không có con đường tin cậy, không dễ bán...
Phương Tịch sờ cằm, hơi có chút tiếc hận.
Trên thực tế, hắn cũng không muốn bán những tài nguyên quý giá này.
Dù sao từ biểu hiện của Miêu Đông có thể thấy được, tài liệu này là cấp một cực phẩm, bán đi có chút thiệt thòi, then chốt là trước mắt hắn không quá thiếu linh thạch.
- Cũng may xà giao khá lớn... Lãng phí một chút cũng không sao.
Phương Tịch mở da rắn, da rắn đã trải xử lý, không hề có mùi tanh hôi.
Đồng thời cực kỳ cứng cỏi, hai tay hắn kéo da rắn, không ngừng dùng sức cũng khó kéo ra.
Hắn suy nghĩ một chút, tay phải nắm Kim Giao Kiếm, mũi kiếm cắt da rắn, chân cương vận chuyển, rốt cục cắt da rắn ra, đồng thời khoang ra từng cái lỗ nhỏ.
Sau đó lại dùng gân rắn xuyên qua, chế tạo thành một bộ áo giáp đơn sơ.
Sau khi nặc vào, bên ngoài lại phủ áo khoác, căn bản không nhìn ra đầu mối gì.
- Cái này không phải pháp khí... Nhưng có thể ngăn cản phần lớn công kích, chỉ là không thể giảm xung kích, cũng may ta là Thể Tu, thân thể cường đại, không sợ những thương tổn tăng thêm kia...
Phương Tịch lại nhìn xương rắn, cái này là thật không thể làm gì, vẫn phải đi tìm Luyện Khí Sư đáng giá tín nhiệm mới được.
Cũng may bây giờ đã tính định cư, có thể mua một ít đan dược phụ trợ tu luyện, xem có thể đột phá Luyện Khí tầng năm hay không.
Đồng thời có thể dùng thời gian dài dằng dặc, tìm kiếm Luyện Khí Sư tay nghề xuất chúng, đồng thời nhân phẩm uy tín.
...
Ngày hôm sau.
Trong quán trà.
Phương Tịch lại gọi một bình Ngũ Lý Hí Châu, vừa thưởng trà vừa lắng nghe khách nhân ở xung quanh nói chuyện phiếm, nhàn nhã như ngồi xem hoa nở hoa tàn, trải qua mây tụ mây tan.
Bất quá lần này không có tin tức trọng đại gì, phần lớn đều là có tán tu đột phá, lên cấp Luyện Khí hậu kỳ, hoặc vận khí không tệ, ở trong hồ bắt được linh ngư...
Trà ngâm ba lần, Hủ Mộc lão đạo lại cố ý tìm tới, trên mặt mang theo vẻ vui mừng:
- Đạo hữu có chuyện vui!
- Ồ? Chuyện vui gì?
Phương Tịch hỏi, nhưng trong lòng khẽ động.
Sẽ không phải có linh địa rồi chứ?
- Cái này... tự nhiên là... Khà khà!
Hủ Mộc lão đạo mỉm cười, chỉ vào bao sương.