Ở hạ giới lại rất khó nhìn thấy kỳ quan thiên địa như thế.
Vèo vèo vèo!
Ba độn quang trước sau tiến vào trong Nhãn Hải, nước biển mãnh liệt tràn tới, càng kèm theo áp lực cực lớn.
Bàn về mức độ khủng khiếp, chỉ sợ tu sĩ Hóa Thần cũng khó có thể sinh tồn.
Mà lúc này, ba người lại lộ ra vẻ mặt khác nhau.
Trong tay Xích Tùng Tử hiện ra một bảo vật giống gốc cây xích tùng, từng sợi dây leo màu đỏ rủ xuống, bảo vệ hắn ở bên trong.
Thạch Tiên Tử lại khẽ cười, trong tay hiện ra một miếng ngọc giám, vô số cánh hoa quấn quanh thân.
Tay áo của Phương Tịch mở ra, một ảo ảnh Độc Long rít gào, há miệng nuốt nước đen của Huyền Minh vòa.
- Trong Nhãn Hải có rất nhiều mạch nước ngầm, nếu nhất thời không cẩn thận sẽ có khả năng bị cuốn vào nhầm đường, sai một ly, đi nghìn dặm, vẫn mong hai vị đạo hữu theo sát lão phu!
Xích Tùng Tử truyền âm một câu, sau đó đi ở phía trước dẫn đường.
Phương Tịch và Thạch Tiên Tử lập tức đuổi theo.
Trong Huyền Minh Hải tối tăm thỉnh thoảng lại có bóng đen giống như quái vật khổng lồ lướt qua.
Nhưng Xích Tùng Tử không chọc vào bọn họ, những con thú lớn này sẽ không tới trêu chọc ba người.
Dù sao xét từ hình thể, bọn họ quả thật giống như ba hạt bụi nhỏ bên cạnh cá voi.
Cuối cùng...
Sau khi không biết xuống sâu trong lòng đất bao nhiêu chục nghìn dặm, ba người Phương Tịch lao ra khỏi nước biển, chỉ thấy được một khe nứt giống như sơn cốc.
- Đây là địa uyên?
Phương Tịch nhìn về phía trên vách đá, chỉ thấy mặt ngoài nham thạch đen lạnh và cứng rắn có bám một lớp rong rêu kỳ lạ.
Những rong rêu này giống nhau con nhện, không ngờ còn có thể di chuyển, trên lưng phát ra ánh sáng màu lam.
Phóng tầm mắt nhìn lại, cả vực sâu này giống như một vùng biển nước mắt màu xanh, như mộng như ảo.
- Sinh thái trong địa uyên tuyệt đẹp như vậy... Chỉ là cũng vô cùng nguy hiểm.
Xích Tùng Tử nhắc nhở lần nữa:
- Bổn thành trả giá cực lớn, hao tổn không ít nhân thủ, trong đó còn bao gồm mấy vị tu sĩ cao cấp mới thăm dò ra một tuyến đường tương đối an toàn...
Hắn móc từ trong người ra một bình ngọc, lấy ít bột phấn trong đó và búng hai cái.
Hai phần bột đó lại bao quanh Phương Tịch và Thạch Tiên Tử.
- Đây là Di Thiên Trần... Có thể giúp đỡ chúng ta giảm khí tức xuống, tránh khiến tồn tại mạnh mẽ trong địa uyên chú ý...
Xích Tùng Tử nói xong lại đi ở phía trước dẫn đường.
Phương Tịch không để tâm lắm, đi theo sát hắn.
Lại sau nửa tháng, ba người Phương Tịch thám hiểm qua từng tầng kỳ diệu trong địa uyên, cuối cùng nhìn thấy vị Đồng trưởng lão kia trong một hang động.
Người này cũng là trưởng lão của Yêu Nguyệt Tiên Thành, dáng người vạm vỡ, trên mặt để râu quai nón, tu vi Phản Hư trung kỳ, hắn đang bị thương nặng.
- Đồng đạo hữu...
Xích Tùng Tử vội vàng bước tới và lấy ra một bình ngọc chứa đan dược chữa thương:
- Sao vậy?
Sau khi Đồng trưởng lão dùng đan dược xong, vẻ mặt đỡ hơn, mở miệng trả lời:
- Lão phu gặp phải Thiên Yêu Hội truy kích. Bọn chúng sắp xếp gian tế ở trong đội ngũ của lão phu... Cũng may lão phu đề phòng, bí mật đi vòng, thông qua tuyến đường trong lòng đất hành động... Chỉ là không may lại gặp một con Địa Minh Thú...
- Không ngờ là Địa Minh Thú, con thú này có thể tương đương với cấp bảy... còn không bị Di Thiên Trần ảnh hưởng, vận may của Đồng đạo hữu ngươi...
Trên gương mặt Xích Tùng Tử đầy vẻ cười khổ.
- Ta bị thương nặng, chỉ có thể cầu viện, may là mấy vị đạo hữu đến đây cứu giúp...
Đồng trưởng lão hành lễ cảm ơn.
Phương Tịch và Thạch Tiên Tử tất nhiên đáp lễ.
Bốn người đi theo con đường tới đây để vòng về.
Phương Tịch âm thầm quan sát, phát hiện vị Đồng trưởng lão này thật sự bị thương không nhẹ, nếu lại gặp phải nguy hiểm cấp Hóa Thần, chỉ sợ sẽ gặp tai ương.
Chỉ dựa vào một người, thậm chí khó có thể thông qua Huyền Minh Hải Nhãn quay về được.
Hơn nữa sau đó còn có một lộ trình!
“Xem ra hắn mang theo vật tư thật sự quan trọng đối với Yêu Nguyệt Tiên Thành... Chẳng lẽ là linh kiện quan trọng để chế tạo khôi lỗi tiêu chuẩn cấp bảy?”
Trong lòng Phương Tịch không khỏi xuất hiện suy đoán như vậy.
...
Sau nửa tháng, ở Huyền Minh Uyên.
Trong Huyền Minh Hải Nhãn, ảo ảnh một con giao long chợt vọt ra, sau đó còn dẫn theo ba độn quang.
- Cuối cùng đã đi ra rồi...
Phương Tịch thu ảo ảnh Độc Long lại, có chút xúc động.
Hắn nắm giữ Huyền Minh Kỳ, Huyền Minh Hải Nhãn này thực sự không tính là nguy hiểm gì cả, trái lại là một chỗ đất lành.
Mỗi khi ở lại Huyền Minh Hải Nhãn thêm một ngày, Huyền Minh Kỳ lại có thể hấp thu thêm một phần nước biển Huyền Minh, rèn luyện uy năng của nó.
- Đoạn đường nguy hiểm nhất đã qua, lão phu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Xích Tùng Tử cười ha ha.
Trên mặt Đồng trưởng lão cũng thoáng hiện ra ý cười.
Đúng lúc này, sắc mặt bốn người đều thay đổi.
Một thần thức Phản Hư hậu kỳ không biết từ đâu khóa chặt bốn người!