Ba con ma thi Phản Hư còn lại liên tục gào thét, từng con phát ra thi khí chống lại Tam Thi Ma Phiên.
Trong đó có một con huyết thi với gương mặt gầy gò, toàn thân có vô số ma quang huyết luyện quanh quẩn.
Còn có một con thanh thi với gương mặt xanh đen, móng tay dài, trên người khoác giáp sắt.
Con ma thi cuối cùng lại toàn vết đen giống như tử thi bị thiêu đốt, nó tích góp thi khí kinh khủng nhất.
Nó phun ra một viên thi châu tối đen chống lại Tam Thi Ma Phiên.
- Không có Kiều lão quái, ba con ma thi này quả thật đều muốn tạo phản...
Phương Tịch không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, ném túi linh thú ra:
- Tiểu Huyền Quy, có đồ ăn ngon này...
- Ngang!
Một con Huyền Quy cấp sáu với đầu giống giao, thân giống rùa, trảo giống phượng hiện ra, nó co người ở bên trong mai rùa giống như thái sơn ép xuống đỉnh đầu, đè lên trên tiêu thi kia.
Rắc!
Tiểu Huyền Quy thò đầu ra, toàn thân hiện ra một màn nước, mặc cho huyết thi và thanh thi công kích, căn bản không để ý tới. Nó chỉ há miệng lớn đớp lấy thi châu màu đen kia vào trong miệng.
Không đến một giây, nó lại phun thi châu ra:
- Phi phi phi... Không thể ăn!
- Phối hợp với ta phong ấn ba ma thi này, tất nhiên sẽ có đan dược cho ngươi ăn.
Phương Tịch đánh xong một gậy lại cho một quả táo ngọt, quát.
- Ta muốn ăn, ta muốn ăn!
Mắt của Tiểu Huyền Quy sáng ngời, bỗng nhiên rít gào một tiếng.
Toàn thân nó phát ra ánh sáng hai màu vàng xanh, thân thể cao lớn giống như đúc bằng thép, mặc cho ba ma thi xông tới, vẫn sừng sững bất động.
Rắc!
Tiểu Huyền Quy có lực lượng cực lớn, không ngờ vừa kêu đau quá đau quá, vừa sử dụng hai chân rùa nắm lấy tiêu thi và thanh thi lên giữa không trung.
- Tật!
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội. Tam Thi Ma Phiên phun ra thi khí xám trắng mười nghìn trượng bao phủ huyết thi.
Mặc dù con huyết thi này có cấp Phản Hư nhưng một cây chẳng chống vững nhà, cuối cùng vẫn bị thu dần vào trong Ma Phiên.
- Lại thả một con ra!
Tiếp theo, Phương Tịch vẫn làm theo cách tương tự, bảo Tiểu Huyền Quy thả con thanh thi kia ra. Sau khi phong ấn nó xong, lại liên kết đối phó với con tiêu thi cuối cùng.
- Chủ nhân... Đường!
Tiểu Huyền Quy làm xong những điều này, lập tức đi tới bên cạnh, há miệng lộ ra ánh mắt chờ mong.
Phương Tịch nhìn thấy thì buồn cười. Hắn không nuốt lời, nhét cho nó một viên đan dược, tiếp theo lại thu Tiểu Huyền Quy vào trong túi linh thú.
- Mặc dù Tiểu Huyền Quy này mới là cấp sáu hạ phẩm... Nhưng phòng ngự toàn thân hết sức kinh người. Cho dù là Phản Hư hậu kỳ cũng có thể dây dưa rất lâu...
- So sánh ra, cho dù bây giờ Tiểu Thanh có cơ duyên cũng chưa chắc có thể đuổi kịp...
- Về phần Đại Thanh và Thái Tuế chính là hai con cá mặn, mà thôi mà thôi...
Toàn thân Phương Tịch có ánh sáng màu xanh lóe lên, lập tức biến mất.
Bàn về tốc độ độn địa phải nhanh hơn Thần Túc Thông đâu chỉ gấp mấy lần?
...
Trong Địa Tiên Linh Cảnh, Kiều lão quái đã bị cải tạo đang cầm túi trữ vật của mình cung kính dâng lên cho Phương Tịch.
Sau khi Phương Tịch nhận lấy, tiện tay mở ra, lại đổ ra một đống tiên ngọc.
- Không tệ, không tệ...
Hắn cầm lấy một viên tiên ngọc, năm ngón tay khẽ dùng sức lại khiến nó hóa thành bột mịn.
Cùng lúc đó, một tinh túy linh cơ khó hiểu nào đó hiện ra, nhanh chóng tản ra rong hư không.
- Tiên khí này quả nhiên lợi hại!
Phương Tịch thì thào một tiếng, cảm nhận Địa Tiên Linh Cảnh đang vui mừng hân hoan thì ngẫm nghĩ:
- Nếu có đủ tiên ngọc, tu vi thật sự có thể đột nhiên tăng mạnh...
Chờ sau khi đạt đến Hợp Thể, cho dù hắn phải đối mặt với tu sĩ Đại Thừa vẫn có khả năng uy hiếp nhất định.
Khi đó, hắn mới có thể chân chính ngang dọc thiên địa lớn này!
Trước đây, hắn nâng cao tu vi là để tự bảo vệ mình, bây giờ hắn thừa sức tự bảo vệ mình lại phải ra sức tiến thủ làm Địa Tiên có thể ngang dọc khắp nơi, sảng khoái ân thù!
- Kiều lão quái cũng chỉ có chút tiên ngọc như vậy thôi sao? Vẫn là một quỷ nghèo...
Thần thức của Phương Tịch tiến vào trong túi trữ vật, lại tìm đến mấy chục món nguyên liệu cấp sáu, trong đó có không ít linh thực và nguyên liệu thi đạo.
- Ơ?
Hắn bỗng nhiên khẽ kêu lên một tiếng, trong tay hiện ra hai vật.
Trong đó là một mảnh xương, còn có một miếng ngọc giản.
Với ánh mắt kiến thức của Phương Tịch bây giờ, thứ có thể làm hắn kinh ngạc không hiểu dĩ nhiên là đồ tốt.
- Mảnh xương này dường như là trình độ cấp bảy...
Hắn thì thào một tiếng, thần thức tiến vào trong đó.
Nhưng trong phút chốc, hắn bị bắn ngược ra không hề khách khí.
Phương Tịch trầm ngâm một lúc, lấy ra Tam Thi Ma Phiên. Hình tượng huyết thi trong đó càng thêm bắt mắt hơn. Sau khi bị hắn đánh vào một pháp quyết, huyết thi bỗng nhiên há cái miệng to như chậu máu và phun ra một thi khí và tinh huyết.