Ma Âm phu nhân cười hì hì nói:
- Chúng ta không thể không đề phòng...
Mẫu Đan Tiên Tử khẽ cắn môi. Tuy nàng biết rõ đây là quỷ kế của hai tộc, nhưng trong lòng thật sự lo lắng...
Vèo!
Bỗng nhiên, phía xa có ánh kiếm lóe lên.
Một kiếm khí cấp bậc Hợp Thể xuyên qua không trung lao đến, trong nháy mắt đã tới trước mặt mọi người.
Ánh sáng trắng vô cùng sắc bén che trời lấp đất, để lại từng dấu viết giăng kín trên mặt đất.
Rất nhiều dị tộc, Yêu tộc, Ma tộc cấp sáu bị kiếm khí chấn áp, lần lượt lùi lại, trong lòng xuất hiện ám ảnh khó có thể phai mờ.
Gào gào!
Một tiếng Giao Long gầm thét truyền ra, trong hư không lóe lên ảo ảnh một dị hoa cùng với một Thiên Ma Diệu Âm.
Ánh kiếm ầm ầm tiêu tan, hiện ra bóng dáng của của Kiếm Tử.
- Là ngươi?!
Lão già Hắc Long phát ra một tiếng rít gào:
- Kiếm tu Nhân tộc vừa thăng cấp lên cấp bảy?!
- Giao Long cấp bậc Hợp Thể, ta còn chưa giết qua...
Kiếm Tử cười lạnh, ánh mắt nhìn chăm chú vào vảy ngược của lão già Hắc Long:
- Không biết ngươi có dám đánh một trận sinh tử với ta không?
Sắc mặt lão già Hắc Long đanh lại. Cho dù hắn là cảnh giới Hợp Thể trung kỳ, thậm chí dừng lại ở cảnh giới ở đây rất nhiều năm, nhưng cũng biết rõ thần thông của Kiếm Tử đáng sợ thế nào.
Sau khi hắn thăng cấp Hợp Thể, càng thế không thể đỡ được!
Nếu lại thêm thanh tàn kiếm cấp bậc Tiên Phủ Kỳ Trân kia, hắn còn nghĩ mình thật sự không phải là đối thủ!
- Nếu ngươi không dám, vậy không cần ầm ĩ!
Kiếm Tử cười lạnh, lời lẽ giống như thanh kiếm, khí chất càng sắc bén ép người giống kiếm hơn.
Tu sĩ Hợp Thể của ba thế lực lớn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy kiêng kỵ.
Hợp Thể sơ kỳ đã như vậy, sau này còn thế nào?
- Lần này, Thất Bảo Bí Cảnh mở ra, Nhân tộc ta có một một phần của chìa khóa, cần chiếm chỉ tiêu mười người. Các ngươi có dị nghị gì không?
Kiếm Tử đảo mắt nhìn qua một đám tu sĩ Phản Hư, trong lòng cảm thấy thất vọng.
Mảnh tàn kiếm mơ hồ kia không ở trong những tu sĩ này.
- Chúng ta... không có vấn đề gì.
Giọng nói của lão già Hắc Long khô khốc, lấy ra một mảnh đồng vỡ.
Mẫu Đan Tiên Tử và Địa tộc cấp bảy truyền âm giao lưu, chung quy cảm thấy nhiệm vụ của người đứng đầu chợ đêm vẫn quan trọng hơn, cũng không phản đối.
Ma Âm phu nhân chỉ có một mình chẳng thể làm được gì, đành cười tủm tỉm nói:
- Thiếp thân tùy Kiếm Tử làm chủ...
Nàng cũng lập tức cũng lấy ra một mảnh đồng vỡ.
Bốn mảnh đồng vỡ ghép lại, tạo thành một cái chìa khóa bằng đồng có hình dáng cổ xưa. Nó phát ra ánh sáng chiếu vào cấm chế trên cung điện.
Ong ong!
Mây mù tách ra, hiện ra một lối đi.
Bên trong có vô số cảnh tượng huyền ảo lần lượt lóe lên, hình như ở bên trong cung điện còn che giấu một tiểu thiên địa.
- Đi thôi!
Kiếm Tử lấy ra một tấm ngọc bội, từ trong đó ra bay ra từng độn quang cấp bậc Phản Hư. Ngọc bội này không ngờ là một món bảo vật động thiên!
Các Ma tộc, Yêu tộc khác thấy vậy, cũng bảo tu sĩ Phản Hư nối đuôi nhau tiến vào.
Mẫu Đan Tiên Tử và người của Địa Tộc liếc mắt nhìn nhau, bọn họ nhìn mấy dị tộc một lát, sau đó vung tay lên, bảo những dị tộc kia tiến vào trong đó.
...
- Rất tốt, trận pháp ta bố trí trước đó còn chưa bị phát hiện.
Trong sơn động giữa rừng cây Man Hoang khác.
Phương Tịch giải trận pháp, lại nhìn thấy một cửa ngọc cổ xưa bị vô số dây leo quấn quanh che kín, hình như đã bị bỏ hoang rất lâu.
Lần trước, Phương Tịch và Bạch Ngọc Sinh tới khảo sát qua lối vào Thất Bảo Bí Cảnh.
Bởi vì còn chưa tới ngày bí cảnh mở ra, Phương Tịch đã bố trí một trận pháp che giấu, cũng lựa chọn rời đi.
Đến hôm nay, hai người lại tập trung.
- Bạch đạo hữu, dựa vào ngươi đấy.
Nhìn cánh cửa thấp thoáng dưới vô số dây leo, Phương Tịch lùi lại mấy bước, nói với Bạch Ngọc Sinh.
- Mong đạo hữu yên tâm.
Bạch Ngọc Sinh tiến lên một bước, trên sách cổ trong tay có ánh sáng chớp động.
Bỗng nhiên, lật tới một chữ Thược!
Coong!
Trong ánh sáng đồng thau lập lòe, một chìa khóa bằng đồng rỉ rét loang lổ hiện ra.
Nếu Kiếm Tử ở đây, tất nhiên sẽ phát hiện ra chìa khóa này rất giống với chìa khóa sau khi ghép bốn mảnh vỡ trong tay bọn họ, chỉ là không có nhiều vết rỉ sét ăn mòn như vậy.
Bạch Ngọc Sinh thấy vậy, trong miệng phun ra một chữ Binh.
Một văn khí hiện ra và hóa thành thanh đoản đao với ánh sáng lạnh lập lòe, rơi vào trước ngực hắn!
Phụt!
Ánh sáng máu lập lòe, vật nào đó tuôn ra khỏi vết thương trên ngực hắn.
Không ngờ đó là một tinh thể màu máu. Trong lúc Bạch Ngọc Sinh bấm pháp quyết niệm chú, nó kết hợp với chiếc chìa khóa rỉ sét giữa không trung.
Coong!
Ầm một tiếng, rỉ sét trên chiếc chìa khóa đồng ở trong ánh sáng máu tróc ra với tốc độ rất nhanh.
Tiếp theo, chiếc chìa khóa đồng hoàn hảo hóa thành một tia sáng tiến vào trong cánh cửa.
Cánh cửa ầm ầm mở ra.
- Quả nhiên cần huyết mạch mới có khả năng mở ra bí cảnh!