Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1689 - Chương 1852 - Người Quen Cũ Bị Nhốt 4

Chương 1852 - Người quen cũ bị nhốt 4
Chương 1852 - Người quen cũ bị nhốt 4

Lúc này, trong tay hắn hiện ra một bút phù với kiểu dáng đặc biệt. Sau khi chấm mực phù được làm bằng máu Kim Thiền Tử, hắn bắt đầu vẽ ở trên một tờ giấy phù.

Trong khoảnh khắc, ba Long Chương Văn Phù Lục phát sáng.

Tiếp theo, có một tấm phù lục không gió tự cháy thành tro tàn, hai tấm phù lục khác lại có ánh sáng màu tím lóe lên, hoàn toàn đông cứng lại.

- Ba tờ Long Chương Văn phù lục, thành công hai tờ...

- Ta lĩnh ngộ Long Chương Văn thật sự tăng lên một cấp hoàn toàn mới rồi...

Trước đây, Phương Tịch tìm hiểu Long Văn Bích hằng ngày chỉ có thể tích lũy về Long Chương Văn từ từ sâu hơn.

Đến hôm nay, hắn mượn Huyền Tinh Bích cuối cùng hoàn thành dẫn tới sự biến chất và đột phá!

- Lấy Phượng Triện Văn làm ván cầu để tìm hiểu Long Chương Văn trong Huyền Tinh Bích, thật sự có thể thực hiện được!

Hắn thì thào một tiếng, trên mặt mỉm cười.

Tuy Huyền Tinh Bích lấy lực thời không làm cơ sở, nhưng muốn lĩnh ngộ không có khả năng là chuyện đơn giản.

Chẳng qua Phương Tịch mở ra lối đi riêng, mượn thành tựu thâm hậu của mình ở trên phương diện pháp tắc hư không, bắt tay từ pháp tắc hư không để tìm hiểu Phượng Triện Văn trong Huyền Tinh Bích trước, sau đó sẽ tìm hiểu Long Chương Văn phối hợp với Phượng Triện Văn, hắn xem như đã tìm được bí quyết, tiến độ tiến triển cực nhanh.

- Lấy thành tựu Long Chương Văn của ta bây giờ, chờ đến sau khi đột phá Hợp Thể, chắc hẳn có thể thử nâng cao Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang thêm một cấp...

Trong lúc hắn còn muốn không ngừng nỗ lực, tiếp tục tìm hiểu Long Chương Văn và lực thời gian, Thất Bảo Bí Cảnh bỗng nhiên nổ ầm một tiếng, có bóng tối che trời lấp đất tràn đến!

- Đây là...

Phương Tịch khiếp sợ:

- Thời gian bí cảnh mở ra đã kết thúc, cưỡng chế tu sĩ bên trong đi ra...

Hắn chắp hai tay lại, trong lòng bàn tay hiện ra một cổ giám bằng đồng.

Từng Phượng Triện Văn hiện ra và hóa thành một con Phượng Hoàng màu bạc bảo vệ ở xung quanh hắn.

Không ngờ hắn vận dụng lực hư không của Chư Thiên Bảo Giám để chống lại Thất Bảo Bí Cảnh chèn ép.

Lực giới diện của bí cảnh như thế đủ để giết chết tu sĩ Hợp Thể!

Nhưng đối với Chư Thiên Bảo Giám, nó chẳng qua nhẹ tựa lông hồng mà thôi.

- Cuối cùng...

Rất lâu sau, Phượng Hoàng màu bạc ngân dài một tiếng và hoàn toàn tản đi.

Phương Tịch đứng lên, cong môi cười:

- Đến lúc ta ra tay rồi sao?

Bây giờ, hắn có thể xác nhận bên trong bí cảnh không có tu sĩ khác, hắn có thể tùy ý hơn.

Ầm ầm!

Tiếng chấn động vang lên.

Hắn đứng lên, cơ bắp toàn thân phát ra ánh ngọc, năm ngón tay khép lại.

Trên chỗ cánh tay bỗng nhiên hiện ra một con Ngân Phượng nhỏ cùng một con Giao Long màu tím, chúng quấn quanh nắm đấm của hắn và hóa thành một quyền!

Ầm!

Huyền Tinh Bích trực tiếp nổ tung, hiện ra một đường hầm dài mấy trăm trượng!

Không chỉ có vậy, ở trên vách tường của đường hầm còn có hoa văn Long Chương Phượng Triện không ngừng lập lòe, triệt tiêu Huyền Tinh Bích.

Điều này khiến Huyền Tinh Bích hồi phục chậm hơn nhiều.

Lúc này, Phương Tịch mới đứng lên, chậm rãi đi vào trong bức tường trong suốt.

Đối với hắn, nếu đi tới mức kiệt sức, hắn tất nhiên có thể vận dụng Chư Thiên Bảo Giám đi tới thế giới khác nghỉ ngơi một lát, hồi phục pháp lực, sau đó sẽ một lần nữa trở lại chỗ vừa rời đi, bắt đầu tiếp tục tiến về phía trước!

Kể từ đó, bất luận Huyền Tinh Bích này dày bao nhiêu, đều không có cách nào ngăn cản được bước chân của hắn!

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Huyền Tinh Bích không ngừng chấn động và phát ra tiếng nổ thật to.

Điều khiến Phương Tịch hơi thất vọng là bức tường trong suốt này thật ra không dài.

Hắn chỉ đánh ra mấy chục quyền, mới xem như làm nóng người, đã nhìn thấy cuối lối đi!

- Điều này khiến cho người ta hơi thất vọng đấy...

Phương Tịch thì thào một tiếng và bước ra.

Lọt vào trong tầm mắt hắn chính là một cung điện.

Gạch đỏ ngói xanh, tường xanh kéo dài, cầu cong bằng bạch ngọc sừng sững ở trên một dòng suối.

“Giống như một đình viện...”

Trong lòng hắn cảnh giác, mũi ngửi được từng mùi máu tươi.

Trên mặt đất có mấy cổ thi thể.

Trong đó có một thi thể cánh bạc một sừng, thể phách thoạt nhìn hết sức kinh người.

- Ngân Dực tộc... Loại dị tộc này có độn thuật có thể nói là không thể tưởng tượng nổi... không ngờ hắn lại có thể chết ở chỗ này.

Phương Tịch lại nhìn thấy được một tu sĩ với vóc dáng thấp nhỏ giống như nữ hài bị một kiếm chém làm đôi.

Một vị tu sĩ Nhân tộc nửa nằm dưới đất, nửa người đã mất đi máu thịt.

Đó chính là tổ ba người đoạt bảo vật trước đó!

Chỉ tiếc Phương Tịch căn bản không quen biết những người này, cũng không biết vị oán niệm trong lòng tu sĩ họ Hạ này.

Nếu không phải lão tổ Vương gia chạy mất, sao hắn có thể bị ép tới chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như vậy?!

- Nguyên Anh còn chưa thoát đi thành công, hình thần câu diệt...

Trong lòng đưa ra phán đoán, Phương Tịch di chuyển qua một ngọn núi nhỏ, bỗng nhiên ngẩn người.

Bình Luận (0)
Comment