“Lúc chế luyện Khí Vận Cổ, nó chắc hẳn đã âm thầm chậm rãi hấp thu khí vận của người chế luyện. Trước đây trong Cốc Thần Bí Cảnh, kết quả của cổ tu chế luyện cổ này rất thảm... cho dù khí vận của bản thân Thần Toán Tử dồi dào, không bị Khí Vận Cổ hấp thu quá ác, nhưng vận số rơi vào thung lũng mới có chuyện khó xử này!”
- Tiểu hữu hiểu nhầm rồi.
Trên gương mặt Thần Toán Tử giống như chum tương bị lật, đủ các màu sắc chợt lóe lên, cuối cùng thành khẩn nói:
- Trước đây lão phu trở tay không kịp mới bị tiến vào cấm chế, cổ trùng thất lạc ở bên ngoài, lão phu không có tâm tư ám toán tiểu hữu...
Thật ra, hắn có quyết định này.
Dù sao Khí Vận Cổ cấp sáu đủ để ám toán phần lớn tu sĩ Phản Hư.
Nhưng hắn không ngờ được người này cảnh giác như vậy, còn có một con khôi lỗi yêu trùng tiêu chuẩn cấp bảy, hình như còn biết rất rõ về Khí Vận Cổ, dễ dàng đánh tan sự phản kháng của cổ trùng.
Lần này, mình quả nhiên là tiền mất tật mang.
- Thì ra là thế...
Sắc mặt Phương Tịch không hiểu, chưa nói có tin hay không.
Ngược lại, Thần Toán Tử sợ Phương Tịch lại rời đi như vậy, vội vàng nói:
- Túi trữ vật của lão phu vẫn ở trên người, rất nhiều...
Hắn vẫn quyết định nói chuyện về lợi ích:
- Chỉ cần tiểu hữu có thể cứu lão phu thoát khỏi sự vây khốn, tiểu hữu có thể tùy ý lựa chọn hai, không, ba món vật trong túi trữ vật lão phu!
- Tiểu hữu tu vi hình như đang là Phản Hư viên mãn, chẳng lẽ tiếp theo định đột phá bình cảnh Hợp Thể? Trong túi trữ vật của lão phu có ba viên Bích Sinh Đan, tuy kém hơn Cửu Lục Niết Linh Đan trong hội đấu giá lớn trước, nhưng cùng dùng ba viên sẽ có hiệu quả không kém hơn là mấy.
- Ngoài ra, còn có một Thiên Cẩu Trát là vật mô phỏng Tiên Phủ Kỳ Trân... Uy lực của nó có thể ngang với vài phần Tiên Phủ Kỳ Trân chân chính...
- Cùng với Cửu Thiên Huyền Kim, Bích Hải Triều Sinh Hoa, nội đan Đông Xà cấp bảy...
Thần Toán Tử báo ra của cải, quả nhiên mỗi món đều là vật khó tìm trên thế gian.
Phương Tịch nghe được tới thứ gì đó, bỗng nhiên giật mình.
Thần Toán Tử khôn khéo tới mức nào, hắn lập tức cười nói:
- Đạo hữu có hứng thú với Chân Linh Phượng Hoàng? Trên tay lão phu có một sợi lông chim Chân Linh Phượng Hoàng, thật vất vả mới lấy được từ trên tay Yêu tộc. Đó là một trong chín linh vũ bản mệnh của con Phượng Hoàng đã chết năm đó... Tuy tình hình của con Chân Linh Phượng Hoàng kia khác thường, nhưng huyết mạch thật sự nâng cao tới cấp bậc Chân Linh, nếu chế luyện linh vũ bản mệnh của nó sẽ thành chí bảo cao cấp nhất!
“Tuy con Chân Linh Phượng Hoàng đã chết năm đó chưa từng vượt qua Tiên Lôi Kiếp của Đại Thừa, nhưng nó thật sự đã đột phá bình cảnh Đại Thừa kỳ. Có thể nói chín linh vũ bản mệnh là một trong nguyên liệu quý giá nhất trên thân nó.”
“Nếu chế luyện linh vũ bản mệnh này vào trong Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến, vậy uy năng của món vật mô phỏng Tiên Phủ Kỳ Trân này thật sự có thể tăng mạnh... Có lẽ có thể ngang với món Cửu Long Đỉnh trước đây...”
“Nhưng cũng chỉ vậy, không hơn...”
Trong lòng Phương Tịch cảm thấy buồn cười.
Hắn thậm chí có cả Tiên Phủ Kỳ Trân hoàn chỉnh, quyền khống chế Phương Tiên Đạo Cung cũng ở trên tay hắn, hắn căn bản không chú ý tới với một món sản phẩm mô phỏng Tiên Phủ Kỳ Trân do Ngoại Đạo Hóa Thân sử dụng.
Sở dĩ hắn giật mình, chỉ vì cảm thấy có phần hứng thú mà thôi.
- Nếu vậy, lão phu không khách sáo nữa... Lão phu thật sự phải có được Chân Linh Phượng Hoàng.
Phương Tịch cười ha ha, nhưng lời nói hoàn toàn khác với suy nghĩ trong đầu.
Tuy Thần Toán Tử bị phong ấn nhưng không chừng Hắn còn che giấu con át chủ bài nào đó, thậm chí có thể đồng quy vu tận.
Cho dù mình không quá sợ hãi, nhưng không cần chọc cho đối phương quá tức giận.
Mình cứ giả vờ đáp ứng là được rồi, về phần khi nào mình đi vào trong Nhân tộc tìm kiếm viện binh, vậy hoàn toàn phải xem tâm trạng
Có lẽ sau trăm nghìn tuổi, bản thân mình thăng cấp Đại Thừa mới tới thả Thần Toán Tử ra, không phải là không làm được.
- Đạo hữu thật tinh mắt.
Thần Toán Tử mừng rỡ nói:
- Chỉ cần đạo hữu thực hiện lời hứa hẹn, lão phu lấy tâm ma, đại đạo ra lập lời thề, ngày ra ngoài nhất định sẽ báo đáp đạo hữu hậu hĩnh!
Tương lai, hắn còn muốn thăng cấp Đại Thừa, lời thề tâm ma và đại đạo vẫn có lực ràng buộc rất lớn.
Thế nhưng... Nhờ vả không đúng người!
Ánh mắt Phương Tịch nhìn về phía đình nhỏ cùng với các vật trong đình:
- Vị Kiếm Tử kia đã lấy đi thứ gì trong đó?
Thần Toán Tử sửng sốt, bất chợt cười gượng:
- Lão phu nghi ngờ đình này chỉ là một cạm bẫy... Các vật trong đình đều là giả, chỉ là chúng ta không có cách nào nhìn thấu được huyễn thuật của tiên gia mà thôi.
- Ngược lại, Kiếm Tử kia quả thật sáng suốt, hắn cầm nghiên mực ở ngoài đình rồi lập tức rời đi...
- Vậy thì thật đáng tiếc...
Phương Tịch có chút tiếc nuối.