Cảnh tượng này thoạt nhìn vô cùng khủng khiếp, nhưng Phương Tịch đã quen rồi.
Hắn bắn tay ra, một Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bay ra, chém da thịt của Kiếm Tử, nhìn thấy kiếm cốt màu vàng.
- Thi thể của Kiếm Tử ở chỗ này của ta, không biết phối hợp bí pháp này có thể chế luyện thành một “vỏ kiếm” hình người không... Đến lúc đó, ta sẽ lệnh cho hắn thi triển bí thuật, hấp thu uy năng của tàn kiếm Tiên phủ, cũng có vài phần hy vọng tăng thêm lợi ích cho Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm.
- Chẳng qua, ta vẫn phải đi Cửu Châu Giới xem thử có phương pháp nào dung hợp đoạn kiếm gãy hay không rồi mới tính...
Bí thuật của Kiếm Tử chính là hao tổn tiềm lực của một thanh phi kiếm khác để giúp đỡ phi kiếm của mình. Đây là cách làm tương đối lãng phí.
Đồng thời, hình như cần linh thể đặc biệt của hắn phối hợp với bí thuật mới có khả năng nhất định hấp thu được uy năng của tàn kiếm Tiên phủ.
Đổi lại thành Phương Tịch tới, chưa chắc có thể làm được điểm này.
Đối với Phương Tịch, pháp bảo quý ở tinh không quý ở nhiều. Nếu có thể khiến uy năng của Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm được nâng cao thêm một bước, cho dù vì thế hao tổn tàn kiếm Tiên phủ cũng đáng giá.
Chẳng qua đối với phần lớn tu sĩ, bọn họ chắc chắn thà sử dụng như hai Tiên Phủ Kỳ Trân không trọn vẹn, hoặc dứt khoát bán một thanh trao đổi bảo vật khác, chứ không đến mức xa xỉ như vậy.
Phương Tịch cất hai thanh tàn kiếm xong, lại lấy ra nghiên mực.
Nghiên mực này hiện ra ánh sáng màu xám đen, mặt ngoài có vài hoa văn đơn giản, thoạt nhìn không có gì bắt mắt.
Nhưng trước đó, Kiếm Tử đã dựa vào vật này chặn được một đòn toàn lực của Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm!
- Cũng không phải là Tiên Phủ Kỳ Trân...
- Nhưng chắc hẳn cũng là bảo vật tiên gia nào đó sao?
Phương Tịch đánh ra một pháp lực Hợp Thể, bắt đầu chế luyện phương nghiên mực này. Hắn phát hiện bên trong không ngờ không hề có dấu ấn pháp lực của Kiếm Tử.
Pháp lực của hắn dễ dàng chế luyện nghiên mực này, đồng thời cũng không có cách nào để lại dấu ẩn của bản thân.
- Dị bảo?
Hắn thì thào một tiếng và nghĩ đến một loại bảo vật trong giới tu tiên.
Loại bảo vật này căn bản không cần chế luyện, chỉ cần tu sĩ rót pháp lực vào là có thể sử dụng, đồng thời uy lực cố định ngay từ ban đầu.
- Tật!
Phương Tịch dùng pháp lực phát động, từ trên nghiên mực lại hiện ra một màn ánh sáng tối đen.
Màn ánh sáng này đen tuyền u ám, kèm theo một cảm giác kiên cố không phá vỡ nổi.
Trong mắt hắn có tinh quang chớp động, miễn cưỡng nhìn thấy có mấy bí triện tiên gia lóe lên ở trên tấm màn đen bí triện tiên gia...
- Không chỉ là dị bảo, còn cùng loại với phù bảo, có thể sử dụng nhiều lần, nhưng sẽ luôn có ngày dùng hết uy năng của bảo vật...
Phương Tịch rất nhanh đã phát hiện, theo tấm màn đen được duy trì, trên nghiên mực đột nhiên xuất hiện thêm một vết nứt, màu sắc của nó càng ngả sang màu xám. Hắn không khỏi thu pháp lực và cất nghiên mực này vào trong nhẫn trữ vật.
Hắn nghi ngờ nghiên mực này vốn hoàn chỉnh, nhưng theo vài lần sử dụng, đã tổn hao phần lớn uy năng.
Số còn lại bị Kiếm Tử phá hỏng, bây giờ đại khái chỉ đủ miễn cưỡng sử dụng hai ba lần...
- Chẳng qua, điều này cũng coi như niềm vui bất ngờ.
Sau khi hắn giết chết Kiếm Tử, thật ra không ngại tiếp tục dùng áo choàng lão tổ Vương gia.
Tiếp qua mấy trăm năm, lão tổ Vương gia thăng cấp Hợp Thể, cũng có thể thoải mái tiến vào Địa Tiên Giới.
“Có đám người Thạch Tiên Tư và Bạch Ngọc Sinh làm chứng... Bây giờ tu sĩ phi thăng Phương Tịch ở Địa Tiên Giới và lão tổ Vương gia không hề có quan hệ gì.”
“Hoặc... Lại kiếm mấy thân phận dự phòng?”
Phương Tịch bay ra khỏi Địa Tiên Linh Cảnh, đi tới động phủ mình mở tạm.
Thần thức của hắn đảo qua xung quanh, phát hiện nó vẫn giống hệt với lúc mình rời đi. Hắn không khỏi khẽ gật đầu, ném ra một túi linh thú.
Ở trên túi linh thú còn có một tờ phù lục. Nó nhanh chóng hóa thành tro tàn.
- Anh anh...
Ánh sáng lóe lên, hiện ra một con tiểu hồ ly hai đuôi. Nó kêu anh anh vài tiếng, có vẻ rất oan ức.
Dù sao từ lúc Phương Tịch ở trong Thất Bảo Bí Cảnh, hắn đã bỏ nàng vào trong túi linh thú, còn cố ý phong ấn cảm nhận với thế giới bên ngoài, khiến nàng quả thật giống như ngồi tù vậy.
- Ồ? Không tệ...
Phương Tịch nhìn tiểu hồ ly đang tỏ ra oan ức, lại nhìn chăm chú vào phần đuôi của nó. Hắn phát hiện ở bên cạnh hai cái đuôi màu đỏ đã mọc ra một đoạn đuôi nhỏ khác, lại không khỏi mỉm cười.
- Người ta vốn là yêu hồ ba đuôi, huyết mạch thuần khiết...
Tô Tam không nhịn được cãi một câu, tiếp theo đôi mắt hồ ly bỗng chốc trợn trừng:
- Chủ nhân... Ngươi... Ngươi làm sao lại là Hợp Thể vậy?
- Sau khi thu được cơ duyên từ Tiên Thiên Nhất Khí Tử Hồ Lô, tu vi của bản thân lão phu cũng đạt đến mức Phản Hư viên mãn, vì sao không thể thăng cấp Hợp Thể?
Phương Tịch cười tủm tỉm và hỏi ngược lại.