Dựa theo suy đoán của hắn, nó chắc hẳn được bảo quan trong tay một vị đại thánh Yêu tộc nào đó, đẳng cấp người trông coi còn quá cao mới đúng.
“Chẳng qua, cũng có khả năng nhất định là bị tồn tại Chân Linh của Yêu tộc cấp bảo quản... Ttồn tại cấp Chân Linh như thế đều có thọ nguyên khá dài, vượt xa hai ba mươi nghìn năm...”
“Bởi vậy, vẫn không thể phóng túng...”
“Chờ đến sau khi Khô Vinh Quyết đột phá Đại Thừa kỳ, mình lại có thể giải quyết tất cả vấn đề giống như trên Hãm Không Đảo.”
Trong khi hắn suy nghĩ, thành Thiên Phạm không ngờ đã hiện ra trong tầm mắt.
Phương Tịch tới đây, dĩ nhiên là muốn mượn truyền tống trận siêu cấp trợ giúp. Dù sao lần này qua Tam Giới Sơn, hắn còn chuẩn bị đi tới gần chỗ bí cảnh do Lương Như Long phát hiện xem thử. Tuy hắn chắc chắn sẽ không đi vào, nhưng có thể giải quyết phiền phức ở vòng ngoài.
Thậm chí, hắn sẽ đi tới mấy hội đấu giá lớn do Huyền Vũ Các tổ chức, thu thập vật mình cần.
Đến lúc đó, hắn cần phải công khai lộ diện. Bây giờ, hắn tất nhiên phải tạo ra chứng cứ mình chạy đi.
Hắn làm tu sĩ Hợp Thể, đã là tầng cao nhất của Nhân tộc, có rất nhiều người có tâm chú ý tới từng hành động cử chỉ của hắn. Hắn cần phải càng chú trọng giữ gìn thân phận này hơn.
Thành Thiên Phạm.
Từng vị tu sĩ đang xếp hàng ở cổng thành để vào thành.
Lúc này, không chỉ tu sĩ Nguyên Anh, cho dù là Hóa Thần, Phản Hư cũng phải ngoan ngoãn tuân theo quy tắc.
Dù sao trong thành Thiên Phạm có tu sĩ Hợp Thể trấn giữ, đại biểu cho Thiên Phạm Quân và Kim Cương Tử!
Vèo!
Đúng lúc này, một tia linh quang lóe lên. Trong ánh sáng màu xanh mơ hồ hiện ra một bóng người. Người này không ngờ xông thẳng vào bên trong thành trì.
- Hả? Không ngờ có tu sĩ bay, chẳng lẽ cấm chế cấm không trong thành mất hiệu lực?
Ở vị trí cổng thành, một tu sĩ Nguyên Anh nhìn bóng người trong tia sáng xanh kia, trên gương mặt đầy vẻ khó tin.
Hắn bất chợt bị tu sĩ canh giữ thành đồng loạt khinh bỉ:
- Ha ha... Tiểu tu sĩ, vận khí của ngươi không tệ, không ngờ có thể nhìn thấy đại năng Hợp Thể đi ra ngoài.
- Không ngờ là đại năng Hợp Thể?
Trên gương mặt tu sĩ Nguyên Anh vừa mở miệng kia lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh.
- Có thể tự do ra vào đại trận của thành trì mà hoàn toàn không bị ngăn cản, ngoại trừ tu sĩ Hợp Thể ra còn có thể là ai chứ?
Một tu sĩ Hóa Thần với dáng vẻ như lão nông tóc bạc bên cạnh khá xúc động, vuốt chòm râu:
- Ở trong Thiên Phạm Vực chúng ta, chỉ có hai vị tu sĩ Hợp Thể. Tính ra có hơi ít... Độn quang của vị này thuần màu thanh, rõ ràng không phải là vị La tiền bối kia, vậy chỉ có thể là Phương tiền bối ở Bồng Lai Tiên Các.
- Mới mấy nghìn năm, vị tu sĩ phi thăng kia lại thăng cấp đại năng Hợp Thể à?
Mấy tu sĩ cấp thấp bên cạnh nghe vậy, trên mặt xuất hiện vẻ kính trọng và ngưỡng mộ.
- Đúng vậy... Phần lớn tu sĩ phi thăng đều thiên phú hơn người, chiếm ba bốn phần trong tu sĩ Hợp Thể...
Hóa Thần lớn tuổi cũng khá xúc động nói:
- Nghe đồn Ma Vân Tử trong Nhân Tộc Ngũ Tử chính là xuất thân tu sĩ phi thăng...
...
Phương Tịch tất nhiên lười nghe các tu sĩ cấp thấp bàn luận.
Sau khi hắn tiến vào trong thành Thiên Phạm, lại chạy thẳng về phía truyền tống trận siêu cấp.
- Hả? Tại sao người này lại ở chỗ đó?
Thần thức của Phương Tịch đảo qua phía trước Truyền Tống Điện, lại có chút kinh ngạc và nghi ngờ. Nhưng hắn vẫn hạ độn quang xuống.
Chỉ thấy có một vị La Hán đầu trọc với gương mặt già nua đứng ở bên cạnh truyền tống trận siêu cấp. Hắn mặc một bộ áo cà sa vàng đen, hai hàng mi trắng rủ xuống, mơ hồ có vẻ sầu khổ.
Đó chính là tu sĩ Hợp Thể họ La trấn giữ thành Thiên Phạm!
- La đạo hữu!
Phương Tịch chắp tay chào trước.
- Phương đạo hữu, lão phu qua trận pháp cảm ứng được tu sĩ Hợp Thể mới đến gần, lại ở chỗ này chờ đợi đã lâu.
La đạo hữu chắp hai tay lại trước ngực, cười nói:
- Không biết có phải đạo hữu muốn đi tới Tam Giới Sơn?
- Đúng thì sao? Không đúng thì sao?
Phương Tịch sẽ không tùy tiện để lộ mục tiêu của mình, hỏi ngược lại.
- Nếu đúng, vẫn mong đạo hữu hãy đi gặp Quân chủ đại nhân, xem như có một phần cơ duyên...
La đạo hữu chắp hai tay lại trước ngực, mỉm cười nói.
Tam Giới Sơn.
Truyền tống trận siêu cấp có ánh sáng lóe lên, bóng dáng Phương Tịch đi từ trong đó ra.
- Vị đạo...
Một vị tu sĩ Phản Hư của Phạm Môn chịu trách nhiệm trông coi truyền tống trận siêu cấp. Hắn vừa mở miệng, đã cảm nhận được khí tức pháp lực thâm sâu khó lường của Phương Tịch, lập tức chắp hai tay lại trước ngực:
- Ra mắt tiền bối...
- Ừ.
Phương Tịch thoáng gật đầu, thân hình hóa thành một độn quang màu xanh trực tiếp phóng lên cao.
Vù vù!
Gió lạnh thấu xương.
Trên chín tầng trời, trong tay hắn thưởng thức một viên phật châu màu vàng, có vẻ ngẫm nghĩ.