Ánh mắt của Thanh Diện Ma Tôn đảo qua đám người Đế Linh, cười lạnh nói.
Tam đại Ma Tổ khí tức hung tàn, không có chút cảm giác suy yếu.
- Các ngươi không có bị thương...
Đế Tôn và Đế Thích liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều hết sức khó coi:
- Trước đó đại chiến chỉ là diễn kịch, muốn câu huynh đệ chúng ta ra?
- Đúng vậy, chỉ cần giết ba người các ngươi, cho dù trong Cửu Xi tộc còn có tu sĩ Đại Thừa khác... E là cũng không thể cứu vãn.
Thanh âm của Chân Linh Phượng Hoàng mang theo tâm tình sung sướng, bỗng nhiên phát ra một tiếng gáy vang.
Từng Phượng Triện Văn hình thành xiềng xích phóng lên trời, hoàn toàn phong tỏa hư không.
Xa Huyền Nguyên tay cầm Hư Không Kính, Đại Thừa họ Bộ tay cầm pháp kiếm, cùng Mông lão quỷ điều động Hỗn Độn Ma Lôi hình thành tam giác, mơ hồ mang theo mùi vị trận pháp.
- Vừa vặn ba vị Đại Thừa Cửu Xi tộc, bộ tộc chúng ta mỗi bên một cái, như thế nào?
Huyết Long Ma Tổ hét dài nói.
- Đúng là nên như thế.
Xa Huyền Nguyên nhìn về phía Đế Tôn:
- Vị Đế Tôn đạo hữu này giao cho chúng ta...
- Vậy Đế Linh giao cho Yêu tộc ta.
Chân Linh Phượng Hoàng cười khúc khích.
- Muốn giữ lại ba huynh đệ chúng ta?
Trên mặt Đế Linh lóe lên hoàng khí, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh quái nhận tạo hình dữ tợn.
Phần lưng quái nhận còn có một giao long hai đầu, lắc đầu quẫy đuôi, tựa hồ như vật còn sống.
Pháp tắc thiên địa xuất hiện gợn sóng, hội tụ ở trên lưỡi đao, khiến các Đại Thừa ở đây đều biến sắc:
- Tiên Phủ Kỳ Trân?!
...
Thành Thiên Phạm.
Trong phòng khách.
- Kỳ hạn mười năm sắp tới.
Phương Tịch cười tủm tỉm rót cho mình một chén linh trà, lại rót cho hóa thân Kim Cương Tử ở đối diện một chén:
- Tại hạ không thích tục vụ, đúng là nên cáo từ.
Trước đó hắn đáp ứng La đạo hữu trấn thủ thành Thiên Phạm mười năm.
Bây giờ vừa vặn giao việc cho hóa thân của Kim Cương Tử.
- Sở dĩ đạo hữu còn chưa rời đi, là vì chờ chiến báo mới nhất của tiền tuyến?
Kim Cương Tử nhấp một ngụm linh trà, xem như hiểu rõ tính tình của Phương Tịch.
Thậm chí hắn hoài nghi, nếu không phải Ngũ Hành Tử hàng lâm, nói không chừng vị này sẽ lén lút nặc danh báo cáo sự tình liên minh Dị tộc.
- Kim Cương Tử đạo hữu trách oan ta... ta chỉ là luận đạo với đạo hữu, bội phục trình độ Luyện Thể Thuật của đạo hữu mà thôi, bởi vậy mới thường thường đến đây thỉnh giáo.
Sắc mặt Phương Tịch không thay đổi nói.
- Ồ?
Kim Cương Tử suy tư:
- Đạo hữu luyện thể đã đến cấp bảy, có thể so với Yêu tộc Hợp Thể kỳ... Nếu ta nhìn không sai, hẳn là tu luyện Thiên Yêu Chân Thân? Sau khi pháp môn Yêu tộc này được hai tộc Nhân, Ma thu được, cũng có rất nhiều dị bản truyền ra... Chỉ là lợi dụng linh khí và ma khí tôi thể, chung quy hiệu quả kém một chút... Đạo hữu lại có thể tu luyện đến lô hỏa thuần thanh, quả thật kinh người.
Tuy vị này chỉ là hóa thân, nhưng ánh mắt và kiến thức thuộc hàng ngũ Nhân tộc Ngũ Tử, cực kỳ tinh tế.
- Bất quá là gặp may đúng dịp, tu luyện chắp vá lung tung mà thôi...
Phương Tịch mỉm cười.
- Tiểu tăng đúng là có pháp môn, có thể kết hợp Thiên Yêu Chân Thân... Có lẽ sẽ để đạo hữu tiến thêm một bước.
Kim Cương Tử mở miệng.
Hắn dù sao cũng là Nhân tộc đệ nhất Luyện Thể Sĩ trên danh nghĩa, lời này có độ tin cậy rất lớn.
Phương Tịch cảm thấy rất hứng thú:
- Vậy không biết đạo hữu muốn trao đổi cái gì?
Đối với tu sĩ mà nói, tuyệt đối không có chuyện vô duyên vô cớ tốt với người khác.
Kim Cương Tử nói như vậy, tất nhiên là cần điều kiện gì đó.
- Sở dĩ tiểu tăng trợ giúp đạo hữu, thứ nhất là hợp ý với đạo hữu.
Kim Cương Tử chắp tay trước ngực cười nói.
Trên thực tế, hắn suy đoán Phương Tịch chính là nhân kiếp của Trường Thanh Tử, bởi vậy nên mới thân cận.
Ngoài ra, tự nhiên là có yêu cầu:
- Nếu đạo hữu đồng ý tiếp tục trấn thủ thành Thiên Phạm năm trăm năm... như vậy tiểu tăng đồng ý dốc túi truyền thụ pháp môn.
- Năm trăm năm sao? Thực có chút dài...
Phương Tịch thở dài.
Hắn quen xuất quỷ nhập thần, không cho kẻ địch chút cơ hội nào.
Loại sự tình buộc mình ở một chỗ thời gian quá dài, luôn là xin thứ cho kẻ bất tài.
Phương Tịch chậm rãi uống linh trà, tựa hồ suy tư lợi và hại.
Kim Cương Tử cũng không giục, cười híp mắt chờ đợi, hắn tin tưởng điều kiện này đối với Phương Tịch mà nói, nhất định khó có thể từ chối.
Một lúc lâu, mới nghe Phương Tịch nói:
- Trấn thủ thành Thiên Phạm, chỉ cần một tu sĩ Hợp Thể kỳ là được đúng không?
- Đúng là như thế, đạo hữu có cao kiến gì?
Kim Cương Tử hơi nghi hoặc.
- Đi lôi kéo Hợp Thể ngoại lai, không bằng Kim Cương Tử ngươi bồi dưỡng một tu sĩ Hợp Thể kỳ, không phải giải quyết vấn đề sao?
Phương Tịch cười ha ha:
- Dưới trướng đạo hữu, tu sĩ Phản Hư viên mãn phải có mấy vị chứ?
- Có không ít, nhưng cách đột phá Hợp Thể, còn có một chút khoảng cách.
Kim Cương Tử nhíu mày.