Nương theo tiếng chú ngữ, hai đạo hào quang nhảy vào trong con ngươi của Nguyên Anh, khiến cho khuôn mặt nó hiện ra vẻ thống khổ kịch liệt.
Nguyên Anh của tu sĩ Hợp Thể kỳ từ lâu đã nửa thực chất hóa, nếu không phải thần thức của Phương Tịch đủ mạnh, lại vận dụng các loại thủ đoạn suy yếu thần hồn, thì rất khó có thể sưu hồn.
Cho dù lúc này, hắn cũng cảm giác rất gian nan, chỉ có thể thu được một vài tin tức lẻ tẻ.
- Vọng Nguyệt tộc lại có tu sĩ Đại Thừa? Tuy ở chiến trường Tam Giới Sơn, nhưng bị ta tiêu diệt một tộc nhân Hợp Thể trung kỳ đỉnh phong, nói không chừng Đại Thừa kia sẽ ghi nhớ ta, xem ra sau lần này, quyết không thể ra trận pháp.
Đối với điểm này, Phương Tịch sớm đã quen.
Thời điểm Luyện Khí, Trúc Cơ, hắn liền thích chiếm một chỗ, lấy đại trận bảo vệ, khiếm tốn phát triển.
Đến bây giờ, tâm này vẫn không đổi!
- Vọng Nguyệt tộc... Có thể dễ dàng luyện hóa Nguyệt Hoa chi lực tu luyện, nếu ở buổi tối, thần thông pháp lực của tu sĩ Hợp Thể kỳ này còn sẽ tăng lên một đoạn... nhưng quá mức khinh địch, không lựa chọn buổi tối càng thêm có lợi, bằng không ta muốn bắt nó, sẽ tốn rất nhiều sức lực.
- Lần này trong đại quân Dị tộc xâm lấn Thiên Phạm Vực, chủ yếu lấy Vọng Nguyệt tộc làm chủ, Đại thống lĩnh là một Vọng Nguyệt tộc tu vi Hợp Thể hậu kỳ... nếu bắt Dị tộc kia, liên minh Dị tộc có ba phần mười khả năng lui binh, bảy thành khả năng gia nhập chiến lực Đại Thừa...
- Mà trong Nhân tộc ta, ba vị Đại Thừa bị thương, trong ngàn năm khó mà khôi phục đỉnh phong... Chỉ sợ khó có thể chống đối.
Tuy trong Nhân tộc còn có Đại Thừa lánh đời, nhưng trong Yêu tộc và Cửu Xi tộc cũng có!
Nếu theo tình huống xấu nhất tính toán, nói không chừng song phương đã từng âm thầm giao thủ.
Nhìn chiến cuộc bây giờ, chỉ sợ hai tộc Nhân Ma sẽ chịu thiệt, dù sao trong hai tộc Nhân Ma, trừ Tử Huyễn Ma Tổ vẫn lạc, còn có hai vị Ma Tổ Ma tộc, ba vị Đại Thừa Nhân tộc đều trọng thương.
Nếu không phải giữa các tu sĩ Đại Thừa rất khó phân ra sinh tử, nói không chừng lần trước còn ngã xuống mấy vị.
Đã như thế, ở trên thực lực Đại Thừa so sánh, hai tộc Nhân Ma đã rơi vào hạ phong.
Biểu hiện ở trên chiến trường, là chỉ có thể bị động phòng ngự.
Sau khi tương đối rõ ràng cục diện chiến đấu, Phương Tịch lập tức định ra chiến lược làm rùa rụt cổ.
Hắn choáng váng mới đi đánh chết Hợp Thể hậu kỳ của Vọng Nguyệt tộc, ở trong hai tộc Nhân Ma nhất chi độc tú.
Kia chính là muốn chết!
- Cho dù muốn nổi danh, cũng có biện pháp tốt hơn!
Phương Tịch âm thầm quan sát Địa Tiên Linh Cảnh, phát hiện Linh Cảnh lại mở rộng, Vạn Mộc Mẫu Khí tươi tốt, hội tụ thành một đám mây màu xanh.
- Rất nhanh, chỉ cần lại qua hơn 100 năm... Ta có thể xung kích Hợp Thể trung kỳ.
- Trong vòng ngàn năm, Đại Thừa có hi vọng!
- Bây giờ vì chút hư danh ra ngoài chinh chiến, thực không có lí trí... Ta mới là đại cục của Nhân tộc, chỉ cần cho sống qua ngàn năm! Chờ ta thành tựu Đại Thừa, hết thảy đều có thể cứu vãn!
Phương Tịch vô cùng chắc chắc.
Lấy cương vực và nội tình của Nhân tộc, kéo qua ngàn năm vô cùng đơn giản.
Siêu cấp đại tộc quyết chiến, cho dù kéo dài mấy ngàn hơn vạn năm cũng bình thường.
Đồng thời, hắn mới không tin nội tình của Nhân tộc chỉ có những thứ này.
Tất nhiên còn có lá bài tẩy khác.
- Phải tin tưởng trí tuệ của người khác... Ta cũng không phải thiên tài và vai chính... sinh linh Địa Tiên giới tự sẽ tìm lối thoát.
- Chờ sau ngàn năm, nếu Nhân tộc khó có thể cứu vãn, ta trở lại thu thập núi sông lần nữa.
Phương Tịch nhắm mắt, bắt đầu cảm ứng Thần Đạo Thế Giới.
Thời gian trăm năm chớp mắt là qua, bất quá chút thời gian này, đầy đủ Thần Đạo Thế Giới ra kết quả nha?
...
Thần Đạo Thế Giới.
Hai mươi năm nhanh chóng biến mất.
Hai mươi năm thời gian, có thể để cho hài đồng thành trung niên, có thể khiến trung niên thành lão nhân, có thể khiến một địa phương trải qua hưng suy cùng suy bại...
Đối với Cam Ngọc mà nói, hai mươi năm thời gian, đủ để hắn lẳng lặng đọc sách, thi đỗ Cử Nhân, sau đó vào kinh thi hội, lại đậu Tiến Sĩ.
Đến lúc này, dáng dấp của hắn đã trung niên, mặt như ngọc, ba sợi râu dài, có vẻ vô cùng phiêu dật bất phàm.
Trong dinh thự.
Cam Ngọc đứng dưới một cây hoa đào, biểu hiện ngơ ngác.
Nhìn thấy cây đào này, hắn liền nghĩ đến tiên sinh.
- Hai mươi năm thăm thẳm, cũng không biết tiên sinh đi nơi nào?
Đối với vị Phương tiên sinh kia, Cam Ngọc vô cùng cảm kích, năm đó sau khi đậu đồng sinh, khổ đọc sách ba năm, lại đậu Cử Nhân, hắn liền di chuyển người nhà vào huyện thành, hiếu kính lão mẫu.
Cùng lúc đó, còn âm thầm nghe ngóng tin tức của Phương tiên sinh.
Nhưng đoạt được lại khiến hắn rùng mình.
Vị Phương tiên sinh kia lại không quê quán lai lịch, giống như từ trong đá đột nhiên xuất hiện!
Điều này làm cho Cam Ngọc lo sợ bất an, mãi đến tận mấy năm sau mới dần dần giảm bớt.