Đồng thời, một khi gặp phải phiền phức, bí mật bị tiết lộ, thậm chí bị kẻ địch bao vây tấn công, hắn còn có thể từ bên kia vách núi đá chạy trốn, trực tiếp nhảy vào trong Vạn Đảo Hồ.
Sau khi tiến vào trong hồ, hắn mượn hồ nước che giấu để xuyên qua, có thể nói là không chê vào đâu được!
Đây là hành động đề phòng biến cố xảy ra.
“Ừ... Kể từ đó, ta cùng lắm tu luyện Trường Sinh Thuật thất bại, tổn thương đối với cơ thể cùng với pháp lực sẽ cực nhỏ...”
Sau vài lần nghiên cứu công pháp, Phương Tịch đưa ra kết luận.
Một lát sau, hắn thu ngọc giản và lấy ra kia một hạt giống màu nâu.
Đây là hạt giống có sức sống dồi dào nhất được hắn chọn ra trong ba hạt giống.
Về phần bụi cây Yêu Ma Thụ trong Đại Lương Thế Giới, hắn điên mới tính kế nó!
Dưới ánh sáng ôn hòa của Dạ Minh Châu.
Trong miệng Phương Tịch đọc ra từng tiếng trúc trắc, trong hai mắt đột nhiên phát ra từng tia sáng màu xanh lục.
Trong phút chốc, hắn móc ra một thanh pháp khí dao găm, rút đi chân cương, dùng sức cắt ngón tay mình, để cho từng giọt máu từ bụng ngón tay nhỏ xuống linh loại.
Ực ực!
Chuyện kỳ dị xảy ra.
Máu nhỏ xuống hạt giống không ngờ nhanh chóng thấm vào, bị hạt giống nhanh chóng hấp thu!
Mà ở mặt ngoài hạt giống lại hiện ra từng phù văn màu đỏ như máu, chúng lại nhanh chóng biến mất, không thấy nữa...
Đây là sự chuẩn bị ban đầu của Trường Sinh Thuật để chế luyện linh thực bản mệnh!
Mỗi ngày lấy pháp lực tôi luyện linh loại, lại lấy tinh huyết để thành lập liên hệ!
Bởi vì đây là giống cây của Yêu Ma Thụ, Phương Tịch chuẩn bị càng đầy đủ hơn, cố gắng lo trước khỏi họa.
Sau khi luyện công mỗi ngày xong, Phương Tịch lại hơi do dự.
Sau khi kinh ngạc hồi lâu, trên mặt hắn bỗng nhiên hiện ra sự ngoan độc, hắn cầm hạt giống này lên, năm ngón tay di chuyển linh hoạt giống như chuyển âm dương!
- A!
Phương Tịch quát lớn một tiếng và mở ra Khí Quán Chu Thân, toàn thân đều phủ thêm một lớp áo khoác màu đỏ.
- Hỗn Nguyên Chân Công!
Hắn diễn luyện từng chiêu từng thức võ nghệ, quyền ý cô đọng đến cực điểm hội tụ ở lòng bàn tay, không ngừng luyện hóa linh loại này!
Đây là Thôn Ma Thuật của Độc Cô Vô Vọng!
Lấy khí huyết, ý chí… của Đại Tông Sư không ngừng công kích, rèn luyện ý chí còn sót lại trong Ma Chủng!
Cho tới bây giờ, Phương Tịch cơ bản đã xác nhận được, trong linh loại này không còn sót lại tinh thần nào khác, chỉ còn lại dấu ấn của mình.
- Đáng tiếc... Nếu có thể thăng cấp cảnh giới Chân Cương Hóa Hình sẽ càng nắm chắc hơn!
Sau khi đánh xong một bộ quyền pháp, Phương Tịch nhìn linh loại và hơi xúc động, nhưng chẳng bao lâu hắn đã ép xuống sự lo lắng.
Trước đây, Độc Cô Vô Vọng chẳng qua là Tông Sư luyện thể, nuốt một miếng máu thịt của Kỳ Lân Ma, còn có thể bình yên vô sự lâu như vậy.
Mình là tu tiên giả lại chuẩn bị đan dược an thần, không đến mức bị một Ma Chủng đánh bại chứ?
Đổi lại thành bản thể của Yêu Ma Thụ tới còn được!
...
Sau khi bận rộn một lúc, Phương Tịch che giấu lối vào bên vách núi, lại đi dọc theo mật đạo về phòng tu luyện.
Phương Tịch ngồi xếp bằng, bình tâm tĩnh khí, bắt đầu tu luyện Trường Xuân Quyết!
Chờ đến sau khi vận công đủ chu thiên, hắn đi ra khỏi phòng tu luyện, đến phòng chế tạo phù học vẽ phù hoặc đi tới phòng luyện khí thử luyện khí.
Cuộc sống yên tĩnh lại giản dị tự nhiên như vậy.
Mỗi ngày, hắn chăm sóc linh điền, đào hang động, tu luyện công pháp, sau đó thử học tay nghề tu tiên...
Trước đây, Phương Tịch đã cố gắng thu thập không ít truyền thừa ở bên trong Bảo Chu Phường Thị.
Trải qua mấy tháng lần lượt thử nghiệm, hắn không thể không thừa nhận, mình không hề có thiên phú nào trên phương diện luyện đan, chế tạo phù, luyện khí.
Muốn có tinh tiến, chỉ có thể tiêu hao rất nhiều nguyên liệu đập ra!
Kết quả này khiến Phương Tịch hơi chán nản.
Sự thật chứng minh hắn quả nhiên không phải thiên tài gì.
Ngược lại, hắn lục tìm được vài cách trong nhật kỹ nuôi dưỡng của Miêu Đông, tiến độ về Linh Thực Phu cũng tăng khá nhanh.
- Chẳng lẽ thiên phú của ta chỉ là trên phương diện nuôi linh thú và linh thực?
Phương Tịch không thể không nghi ngờ về điều này.
Ngoài điều này ra, hắn còn luôn gnhix về truyền thừa khôi lỗi thuật. Bởi vì nó thực sự quá mức thiên môn, còn không có tin tức.
Trên thực tế, Phương Tịch cho rằng trong Công Pháp Các của những gia tộc lớn chắc hẳn phải có truyền thừa khôi lỗi thuật.
Nhưng người ta không nói ra ngoài, hắn thậm chí còn không biết mình phải đi đâu cướp về!
- Mà thôi... trên thế gian đâu có chuyện thập toàn thập mỹ?
- Bây giờ mình chuẩn bị như vậy cũng đủ rồi.
Phương Tịch nhìn qua cửa sổ, thấy mưa ngớt dần thì âm thầm hạ quyết định:
- Đã tới lúc... bố trí Tiểu Vân Vũ Trận rồi.
...
Mưa mùa hè tới nhanh đi cũng nhanh.
Đến ngày hôm sau, bầu trời lập tức trong xanh không có một gợn mây.
Phương Tịch xách một giỏ cá, nhảy từ trên Phỉ Thúy Nhai xuống!