Loại linh mễ này cần trồng ở trong ruộng nước giống như hoa sen, chờ đến lúc thu hoạch sẽ lột hoa sen và lá sen ra, có thể nhận được đài sen đầy linh mễ.
Đồng thời, ăn vào sẽ có mùi thơm dịu của hoa sen, ăn cũng rất ngon.
Đây mới là linh mễ cho tu sĩ ăn chứ!
Phương Tịch tính toán sẽ trồng loại linh mễ đó cho mình ăn.
- Tiểu Vân Vũ Trận, mở ra!
Chờ đến khi làm xong một mẫu ruộng, hắn bay lên giữa không trung và móc ra lệnh bài cấm chế, đánh pháp quyết vào.
Ào ào!
Một sóng gợn vô hình nhộn nhạo tản ra, có lượng lớn sương trắng ngưng tụ và hóa thành mây mưa, từng linh thủy rơi xuống.
Sau khi có đại trận này, hắn cày ruộng cũng thuận tiện hơn nhiều.
...
Phương Tịch bận rộn liên tiếp mấy ngày mới có thể gieo xong linh mễ.
Nhưng hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi lấy lại sức, đã phát hiện ra có một Truyền Âm Phù bay tới.
Sau khi hắn nhận lấy và mở trận pháp ra, lại phát hiện Nguyễn Tinh Linh đạp trên lẵng hoa, cười dài và bay tới.
- Ra mắt đảo chủ.
Phương Tịch thi lễ.
- Lúc trước, ta tìm ngươi mấy lần đều không thấy bóng dáng ngươi đâu... ta còn tưởng rằng đạo hữu đã xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Tinh Linh đứng từ trên cao nhìn xuống Phương Tịch. Lúc này, nàng phát hiện ra tu vi của hắn vẫn là Luyện Khí tầng năm thì không khỏi nhíu mày.
- Lúc trước, ta bế quan tu luyện một môn pháp thuật nên không có cách nào ra ngoài. Đảo chủ có việc gì sao?
Phương Tịch tùy tiện tìm cớ.
- Không có chuyện gì lớn, chẳng qua ta phát hiện ra mấy Tiên Miêu trên Trắc Linh Đại Hội, muốn đạo hữu tới xem lễ mà thôi...
Nguyễn Tinh Linh giống như than thở:
- Bây giờ Vạn Đảo Hồ này không bình yên. Đầu tiên là có cuồng đồ giết liên tục năm vị tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ ở ngoài Bảo Chu Phường Thị, dẫn đến thế lực trong Phường thị thay đổi, rung chuyển bất an... Nửa tháng trước, tằng ngoại tổ phụ của ta và lão tổ Mạc gia ra ngoài, còn bị tu sĩ không rõ tập kích khiến cho thương nặng!
- Cái gì?
Phương Tịch biến sắc:
- Không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy à? Chẳng lẽ cuồng đồ ở ngoài Bảo Chu Phường Thị là Trúc Cơ sao? Còn nữa, lão tổ Phong gia và lão tổ Mạc gia không sao chứ?
- Tình hình không quá lạc quan, nhưng may là vẫn giữ được tính mạng. Có người nói cuồng đồ kia là một người khổng lồ mặc giáp bạc cầm kiếm đen trong tay... công kích vô cùng sắc bén. Lão tổ Mạc gia có pháp khí phòng ngự thượng phẩm nhưng vẫn bị hắn chém một kiếm nát gần nửa người. Nếu không phải có người kịp thời cứu viện, chỉ sợ sẽ...
Vẻ mặt Nguyễn Tinh Linh cực kỳ nghiêm nghị:
- Trước đây, người này chưa từng xuất hiện trong giới tu luyện ở Vạn Đảo Hồ. Ta cũng không biết hắn có lai lịch thế nào?
- Chẳng lẽ... hắn là cứu viện do Kim Nha Lão Quái mời từ bên ngoài tới?
Phương Tịch suy nghĩ một lát, nghiêm trang nói ra suy đoán của mình.
- Không thể nào...
Nguyễn Tinh Linh nói:
- Kim Diễm Đảo của Kim Nha Lão Quái cũng bị người mặc giáp bạc này tập kích, không ít đệ tử đã chết. Kim Nha Lão Quái đích thân ra tay, không ngờ cũng không bắt được người này, trái lại còn tổn hại chút nguyên khí... Nếu không phải hắn đúng lúc trốn vào trận pháp, chỉ sợ cũng sẽ bị thương nặng...
Lúc trước, Phương Tịch không quan tâm kẻ đứng phía sau là ai, dù sao cứ nghi ngờ đều đánh, Kim Nha Lão Quái tất nhiên cũng không ngoại lệ.
- A...
Lúc này, hắn phối hợp hít sâu một hơi:
- Không ngờ cuồng đồ kia có uy lực như vậy, sợ không phải chỉ là một Luyện Khí đại viên mãn?
- Ừ, người này vui buồn thất thường, ngươi phải cẩn thận, sắp tới không nên ra khỏi đảo.
Nguyễn Tinh Linh căn dặn một câu lại nhìn linh điền trồng Thanh Hà Linh Mễ:
- Đây là... Thanh Hà Linh Mễ?
- Đúng vậy, gần đây linh điền màu mỡ trở lại, cộng thêm có trận pháp giúp đỡ, có thể trồng được gạo tốt hơn trước.
Phương Tịch ngồi xổm trên bờ ruộng, trong ánh mắt đầy vẻ chờ mong đối với mùa thu hoạch.
- Gạo này không tệ. Đến lúc đó ngươi thu hoạch được linh mễ, nhất định phải đưa cho ta một ít đấy...
Nguyễn Tinh Linh cười như không cười nói, sau đó lại khe khẽ thở dài:
- Ôi... sắp tới bản đảo chủ có nhiều việc bận rộn, còn phải đi tới Phong gia và Mạc gia hỗ trợ ổn định tình hình... Sợ rằng sẽ phải bận rộn một thời gian.
Tuy Phong Bạch Mộng và lão tổ Mạc gia không chết, nhưng bị tổn hao nhiều nguyên khí.
Với tuổi tác của bọn họ, cho dù lành vết thương thì đại nạn cũng sắp tới...
Bởi vậy, cho dù bọn họ có âm mưu quỷ kế gì cũng phải bỏ xuống.
Điều này khiến Nguyễn Tinh Linh cảm giác công tác trên đảo bỗng chốc thoải mái hơn nhiều. Phong Mãn Lâu và Mạc Thanh Ngọc đều không gây sự, cảm giác như cụp đuôi làm người...
Đây cũng là mục đích của Phương Tịch.
Sau khi chuyện này xảy ra, trên cơ bản ngoại trừ tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, cũng không mấy người dám rời khỏi phạm vi đại trận hộ đảo.
Sắp tới, đảo vực này có thể bình yên trở lại, vừa vặn thích hợp trồng cây.
Đương nhiên, để ổn thỏa....
Tốt nhất lại chờ thêm một năm, chờ danh tiếng qua lại nói tiếp...
…