Hoa Thiền Quyên thoạt nhìn còn tiều tụy hơn nữa. Nàng đang cõng một nữ hài nhi trên lưng, đang xử lý thùng nuôi ong.
Nàng nhìn thấy độn quang thì kinh ngạc. Sau khi nhìn thấy là Phương Tịch, sắc mặt nàng mới dịu xuống:
- Hóa ra là Phương đạo hữu. Lần này, ngươi đến đây có chuyện gì?
- Hoa đạo hữu!
Phương Tịch đưa mười cân linh mễ qua và nói tiếp:
- Lần này ta trở lại sẽ bế quan lâu dài, nỗ lực đột phá Luyện Khí hậu kỳ trước bốn mươi tuổi... Tuy con đường xa xăm nhưng dù sao cũng phải cố gắng hết sức. Bởi vậy sau này, ta không thể tới nhiều, nếu có chỗ nào thất lễ, vẫn mong đạo hữu đừng trách!
- Đóng cửa tu hành, rất tốt, điều này rất tốt!
Hoa Thiền Quyên nghe vậy lại thoáng mỉm cười:
- Nói thật, ta cũng mong Nhất Tịch nhà ta luôn bên cạnh, tốt nhất không xuống khỏi Tây Phong. Tất cả người bên ngoài đều là kẻ xấu!
“Chẳng lẽ đầu óc của nữ tu này có vấn đề?”
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này thì oán thầm.
- À, ta còn chưa mời đạo hữu vào uống thử một chén nước linh mật!
Hoa Thiền Quyên hình như chợt nhận ra:
- Đảo chủ uống Ngọc Phong Linh Mật của ta cũng nói ngon...
- Không cần.
Phương Tịch khoát tay và nhảy lên phi thuyền rời đi.
Hắn trở lại Phỉ Thúy Nhai, hít một hơi thật sâu, trong lòn có phần kích động.
Tất cả đã chuẩn bị xong, đã tới lúc bắt đầu trồng cây!
Đông đi xuân tới, vạn vật sinh sôi!
Bên trong hang động dưới lòng đất.
Từng viên Dạ Minh Châu là nguồn cung cấp ánh sáng.
Trên mặt đất bằng phẳng ở chính giữa, Phương Tịch với vẻ mặt nghiêm trọng lấy ra kia một viên linh loại đã được luyện qua nhiều lần.
Viên linh loại này đến từ Yêu Ma Thụ, được hắn nhiều lần dùng pháp môn Trường Sinh Thuật rèn luyện, đã gần như hòa làm một với hắn.
Thậm chí, hắn có thể cảm ứng được cảm giác vui sướng khi hạt giống sắp tách vỏ chui ra.
- Mình chuẩn bị nhiều như vậy. .
- Chờ đợi suốt cả thời gian dài dằng dặc...
- Bắt đầu đi!
Phương Tịch xúc động kêu một tiếng và chôn hạt giống xuống đất, tiếp theo hai tay bấm pháp quyết, rót pháp lực xuống:
- Trường sinh có lệnh, linh thực nảy mầm, nhanh! !
Trong mặt đất, viên hạt giống xám xịt bỗng nhiên giống như ác ma tham lam, điên cuồng cắn nuốt pháp lực của Phương Tịch khiến trán hắn đổ mồ hôi lạnh.
Vào lúc Phương Tịch cho rằng viên linh loại này muốn hút sạch pháp lực của mình, bên trong linh loại đột nhiên truyền ra một cảm giác thỏa mãn.
Rắc!
Vỏ ngoài của nó vỡ ra, lộ ra một mầm xanh, nó đội tầng đất lao ra, hóa thành một mầm cây nhỏ cao chưa tới hai tấc!
Mầm cây nhỏ này có vẻ khá giống với Yêu Ma Thụ ở thành Hắc Thạch, giống như Dung Thụ màu đen.
- Linh thực bản mệnh, thành công rồi!
Phương Tịch có thể cảm nhận được linh thực này hòa làm một với mình. Theo đối phương mọc lên, có từng khí tinh hoa thảo mộc được rút ra khỏi mặt đất và tiến vào trong cơ thể mình, do đó hình thành mối liên hệ huyền diệu nào đó!
Theo khoảng cách giữa hắn và linh thực bản mệnh càng lúc càng xa, mối liên hệ này sẽ càng yếu hơn, cuối cùng bị ngăn cách!
Đây cũng là nguyên nhân tu sĩ tu luyện Trường Sinh Thuật không có cách nào rời khỏi linh thực bản mệnh của mình quá xa!
- Loại cảm giác này... đúng là kỳ diệu!
Vào giờ phút này, Phương Tịch có thể cảm nhận được mình dường như hóa thân làm thực vật, trong lòng đột ngột hiện ra rất nhiều cảm ngộ.
Giống như một cây cổ thụ trải qua bốn mùa tahy đổi, ngày qua ngày, năm qua năm...
- Nhanh!
Hắn truy tìm theo trực giác mơ hồ nào đó, bấm pháp quyết niệm chú.
Ầm!
Trên mặt đất cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện mấy cái gai gỗ sắc bén!
Gai gỗ này hiện lên ánh sáng giống như Tinh Thiết, thậm chí sát mép ngoài còn kèm theo gai ngược, lực sát thương vô cùng khủng khiếp.
Đây là Địa Thứ Thuật!
Sau khi Phương Tịch đạt tới Luyện Khí tầng năm, hắn vẫn luôn nghiên cứu về pháp thuật, lúc này hắn lại đột nhiên thông suốt.
Hắn không chỉ thông suốt, thậm chí còn thi triển ra, uy lực hình như còn tăng thêm!
- Ta thậm chí cảm giác... có rất nhiều cảm ngộ mới đối với Triền Nhiễu Thuật.
Mắt Phương Tịch sáng lên:
- Không ngờ Trường Sinh Thuật còn có lợi ích như thế? Không... có lẽ mấu chốt ở đây là Yêu Ma Thụ!
Ma ở Đại Lương Thế Giới đi tới tu tiên giới lại hấp thu linh khí trưởng thành.
Bản thân Phương Tịch cũng không biết Yêu Ma Thụ này cuối cùng sẽ trưởng thành thế nào?
- Chẳng qua theo tốc độ sinh trưởng này... cũng sẽ không đến mức chờ ta già và chết đi chứ?
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mầm cây nhỏ, trên mặt đầy vẻ mừng rỡ và thỏa mãn. Trên thân hắn lại xuất hiện thêm một loại khí chất xuất trần không màng danh lợi, lại vui vẻ hướng tới vinh quang.
- Sau này ta nên gọi ngươi là gì nhỉ? Vạn Cổ Trường Thanh Thụ? Trường Sinh Thụ?
Trong lúc Phương Tịch đang nghĩ ngợi, sắc mặt hắn chợt thay đổi!
Hắn thông qua mối liên hệ với linh thực bản mệnh, có thể cảm nhận được linh thực này đang phát ra sự khát vọng với vật nào đó trên người hắn!