Trong những con Hắc Văn Kim Quy Tử này con có một con yêu trùng toàn thân giống như ngọc xanh, lưng có hoa văn, giống như quân vương trong đám côn trùng.
- Thanh Hoa Kim Quy Tử!
- Còn có một con đầu đàn...
Phương Tịch suy nghĩ và móc từ trong túi trữ vật ra một miếng ngọc giản.
Đây là một quyển bút ký trùng tu không biết nằm trong túi trữ vật của tên xui xẻo nào trong năm tên Luyện Khí hậu kỳ đã bao vây tấn công hắn năm đó.
Tuy bút ký này không đầy đủ nhưng kết hợp với truyền thừa ngự thú Phương Tịch cướp được trước đó, miễn cưỡng có thể xem được.
- Hắc Văn Kim Quy Tử không có tác dụng gì, cấp bậc yêu khí không đủ, bất kỳ pháp thuật làm cỏ của linh nông nào cũng sẽ giết chết cả đám... Nhưng thường ngày có nhiều côn trùng gây hại này, nó cũng sinh sản nhanh không khác nào chuột... Một khi tuyển chọn ưu tú trong ưu tú lại có khả năng sinh ra Thanh Hoa Kim Quy Tử!
Thanh Hoa Kim Quy Tử này chính là yêu trùng cấp một hạ phẩm chân chính. Tuy nó rất kém nhưng nếu xét về số lượng vẫn rất khả quan.
Phương Tịch chuẩn bị xây một gian trùng phòng, bắt đầu gây giống và tiến hành lựa chọn ra con ưu tú.
Hắn có thể đúng lúc rèn luyện Khu Trùng Thuật và Ngự Thú Thuật của mình.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù hắn không từ bỏ chuyện nghiên cứu bốn kỹ năng tu tiên, nhưng vẫn tiến bộ rất ít.
Ngược lại, ở trên lĩnh vực linh thực và linh thú, Phương Tịch vẫn tự tin vào thiên phú của mình.
- Trùng loại vốn trưởng thành rất nhanh, lại phối hợp với thời gian dài của ta đủ để đào tạo ra giống ưu tú nhất!
- Số côn trùng còn lại có thể cho Đại Thanh Ngư ăn, hoàn mỹ!
Phương Tịch nhìn linh điền, phát hiện sản lượng rất nhiều nơi đều bị giảm xuống rất nhiều, hắn đau lòng lắc đầu.
Những côn trùng gây hại này không phải ăn linh mễ mà là thịt Thái Tuế, mà là nguyên khí của Yêu Ma Thụ!... Đó chính là mạng của hắn đấy!
- Sớm muộn gì cũng có ngày các ngươi ăn xong phải nhổ ra cho ta!
- Đút cho Đại Thanh Ngư ăn làm gì? Trực tiếp đút cho Yêu Ma Thụ đi!
Phương Tịch hung hăng nghĩ.
...
Vào đông, hoa tuyết tung bay.
Phương Tịch đi tới hầm rượu và lấy ra một bình Xích Huyết Tửu cất trong hầm!
Sau khi mở nắp bình ra, chỉ thấy rượu bên trong đỏ sẫm như máu, mùi rượu khiến người ta ngây ngất.
Hắn uống một ngụm, cảm giác không tanh như Xích Huyết Linh Mễ, trái lại rất nồng, thật giống như Thiêu Đao Tử, Nhị Oa Đầu vậy.
- Rượu thật mạnh!
Phương Tịch cảm nhận giống như nuốt vào một ngọn lửa, khí huyết trong cơ thể còn sôi trào, hắn gật đầu lại lắc đầu.
Rượu thật mạnh này xem như đã thành công, đáng tiếc nó có thể tạo chút ăn cơ, tăng cường khí huyết cho Luyện Thể sơ kỳ, nhưng đối với hắn, khí huyết cũng chỉ sôi trào một lát, không có hiệu quả tăng cường khí huyết.
Dù sao sau khi hắn thăng cấp Đại Tông Sư, khí rót quanh thân, tu vi Luyện Thể của hắn lại có thể ngang với tu sĩ Luyện Khí viên mãn!
Muốn tăng thêm một bước nữa cũng rất khó!
May là hắn còn có Yêu Ma Thụ, tuy mỗi ngày tăng lên rất ít nhưng vẫn có lực bổ sung.
Phương Tịch cầm một bầu rượu và đi tới hang động dưới lòng đất.
Lúc này, Yêu Ma Thụ lại cao hơn mấy thước, tổng cộng đã cao hơn một trượng năm thước, chiều cao không không nào một gian nhà cấp bốn.
Phương Tịch ngồi xếp bằng ở dưới Yêu Ma Thụ, cảm nhận rất nhiều tinh khí của Ất Mộc rót vào trong cơ thể.
Bên cạnh, một rễ phụ rủ xuống và mở nắp chai rượu, đưa lên cho hắn uống một ngụm.
Yêu Ma Thụ này thật ra tương đương với phân thân của Phương Tịch, tất nhiên hắn cũng có thể khống chế rễ phụ làm rất nhiều chuyện.
- Có hi vọng trường sinh, có hi vọng trường sinh rồi...
Trong lúc tu luyện hằng ngày, Phương Tịch cảm nhận được trong cơ thể không ngừng tuôn ra sức sống, trên mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Đúng lúc này, hắn chợt nhíu mày và lấy ra một tấm lệnh bài cấm chế.
- Có người đến à?
Phương Tịch trở lại phòng tu luyện và xếp bồ đoàn ở vị trí ban đầu, sau đó đi ra khỏi cửa.
Hắn phất tay dừng trận pháp, lại nhìn thấy một bóng người đang đứng trên lẵng hoa, người đó chính là Nguyễn Tinh Linh!
- Bái kiến đảo chủ!
Phương Tịch vội vàng hành lễ.
Trong vô số cánh hoa bay lượn, Nguyễn Tinh Linh từ trên lẵng hoa hạ xuống, giống như tiên nữ trên trời hạ xuống phàm trần:
- Gần đây, linh điền trong Đào Hoa Đảo đều có sâu bệnh, ta cố ý đến xem...
- Ôi, chỗ của ta cũng bị...
Trên gương mặt Phương Tịch đầy vẻ cay đắng, lại mỉm cười:
- Đảo chủ đã tới đây, nếu ngươi không ngại thì vào trong viện ta ngồi một lát. Đúng lúc ta có Xích Huyết Tửu!
Có khách tới chơi, không mời vào ngồi thì quá thất lễ.
Về phần hang động dưới lòng đất? Phương Tịch đã ngụy trang xong từ lâu, lại có trận pháp bảo vệ.
Tu tiên giả Luyện Khí kỳ không có thần thức, càng không có cách nào phát ra ngoài, khó có thể phát hiện ra manh mối.
Nguyễn Tinh Linh đi tới trong sân và liếc nhìn Đại Thanh Ngư. Sau đó, nàng chắp hai tay sau lưng, nhìn xung quanh và than thở: