Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 242 - Chương 242 - Lời Đồn Đại 2

Chương 242 - Lời đồn đại 2
Chương 242 - Lời đồn đại 2

Từ sau khi luyện thành Thanh Mộc Linh Thể, tốc độ tu luyện của Phương Tịch lại được nâng cao lên gấp mấy lần, pháp lực nâng cao thông suốt, quả thật khiến cho người ta muốn ngừng mà không được!

Dựa theo Phương Tịch tính toán, hắn mượn linh mạch cấp một, cho dù không dùng bất kỳ đan dược nào, hắn vẫn nắm chắc năm năm sẽ nâng cao một tầng, trong vòng mười năm lại thăng cấp tới Luyện Khí tầng chín!

Pháp lực Luyện Khí hậu kỳ muốn kéo dài và đột phá vốn khó hơn Luyện Khí trung kỳ rất nhiều.

Có thể năm năm một tầng chính là tốc độ của tư chất linh căn thượng phẩm!

Ví dụ như Nguyễn Tinh Linh!

Năm đó, nàng là Luyện Khí tầng bảy, bây giờ mười năm trôi qua, tu vi vào khoảng Luyện Khí tầng chín!

Phương Tịch đoán, nếu mình còn là linh căn hạ phẩm, chắc hẳn tu luyện xong công pháp Luyện Khí tầng bảy viên mãn, ít nhất cần phải lấy mười năm làm đơn vị khổ luyện, còn không bao gồm đột phá bình cảnh nhỏ!

- Cho dù mười năm sau, ta mới bốn mươi ba tuổi đã là Luyện Khí tầng chín, lại tốn mười năm, dù thế nào cũng có thể đạt tới Luyện Khí đại viên mãn. Năm mươi ba tuổi bắt đầu chuẩn bị đột phá Trúc Cơ... Đây đã được xem là tiêu chuẩn thiên kiêu trong gia tộc Luyện Khí.

Về phần đệ tử trong tông môn Kim Đan?

Đệ tử bọn họ hưởng thụ linh mạch cấp ba, còn có sư trưởng ân cần dạy bảo, cùng với đan dược cung ứng, tư chất linh căn của bản thân lại khá tốt, sẽ có ối người khoảng hai mươi ba mươi tuổi đạt tới Luyện Khí viên mãn, sau đó thử đột phá Trúc Cơ.

Phương Tịch xem thường so đo với bọn họ!

Được rồi... mẹ kiếp, thật ra hắn không bằng...

...

Thời gian thấm thoát, hai tháng nhanh chóng trôi qua.

Ngày này chính là thời điểm Nguyễn Tinh Linh hẹn chiến với Kim Nha Lão Quái.

Lư Quá dậy từ sáng sớm, muốn đi địa điểm giao hẹn đấu pháp... một rặng san hô hoang vắng. Nhưng khổ nổi không có người nào dẫn theo, hắn thật sự không dám ra ngoài.

Bản thân hắn không có vật gì, ngay cả một món pháp khí bay cũng không có, muốn ra khỏi đảo thì chỉ có thể bơi lội...

- Lão gia!

Vương quả phụ dẫn theo Tiểu Hổ mặc khá nghiêm trang:

- Đấu pháp vào buổi trưa, ngài xem bao giờ xuất phát thì thỏa đáng hơn?

- Thôi, các ngươi đi đi, ta sẽ không tới góp náo nhiệt.

Phương Tịch lắc đầu.

Hắn mặc áo bào lớn, tay áo rộng, mái tóc để xõa, chắp hai tay giấu trong tay áo, dáng vẻ nhàn nhã thảnh thơi.

- Nhưng... đây là cuộc chiến của đảo chủ có liên quan tới trên dưới Đào Hoa Đảo... Không phải lão gia vẫn luôn qua lại thân thiết với đảo sao? Cuối năm, đảo chủ đều sẽ đến chỗ lão gia thử rượu mới...

Vương quả phụ cũng không hiểu.

Chẳng lẽ, Phương lão gia thật sự bị thương nặng, không dám ra khỏi Đào Hoa Đảo như bên ngoài đồn?

Đáng tiếc, nàng không dám hỏi, chỉ có thể dẫn theo Lư Quá và Vương Tiểu Hổ khống chế một Diệp Linh Chu cùng tu sĩ trên đảo đi tới rặng san hô xem cuộc chiến...

...

Sau khi mấy người này đi rồi, trên Phỉ Thúy Nhai lập tức hoàn toàn yên tĩnh, vắng vẻ...

- Cuối cùng... đều đi rồi, thật ra cũng thanh tịnh!

Phương Tịch cầm lấy hồ lô bên thắt lưng và mở nắp bình ra, uống một hớp Đào Hoa Tửu.

Linh tửu vào cổ họng, có mùi hoa đào thoang thoảng trong miệng.

Hắn khẽ cười một tiếng và đi ra khỏi Phỉ Thúy Nhai.

Ở dưới thân Phương Tịch, từng rễ cây Yêu Ma Thụ đang sinh trưởng, lan tràn... Hình như luôn đuổi theo bước chân của hắn...

...

- Bây giờ trên Đào Hoa Đảo thật vắng vẻ...

Bên bờ Kính Nguyệt Hồ.

Phương Tịch lại uống một hớp linh tửu, ngắm nhìn cảnh vật trên hồ.

Nước hồ trong vắt, bên trong cỏ mọc um tùm, có cá tôm bơi qua bơi lại.

Có người nói trong hồ còn nuôi linh ngư!

Tuy không bằng Thanh Ngọc Lý của Long Ngư Chung gia, nhưng Nguyễn Tinh Linh đã tốn số tiền lớn để mua cá bột, bây giờ chúng đã dần dần thành quy mô, hàng năm còn có thể kiếm được rất nhiều linh thạch.

Bây giờ, Đào Hoa Đảo hòa bình yên tĩnh, cũng thu hút không ít tán tu vào ở, hoặc trở thành khách khanh, hoặc thuê động phủ.

Lại chờ đến khi Tiên Miêu trên Trắc Linh Đại Hội đợt trước trưởng thành, thật sự sẽ là hình thức ban đầu của một thế lực vui vẻ hướng tới vinh quang.

Gần Kính Nguyệt Hồ cũng không có ai.

Đại khái cho dù là người không quan tâm tới đấu pháp, cũng phải đi tới để tỏ lòng trung thành với đảo chủ.

Phương Tịch suy nghĩ, sau đó lên Song Tử Tây Phong.

Không ngờ linh địa gần Song Tử Tây Phong còn có một tầng sương mù dày đặc.

- Cấp một hạ phẩm... Mê Huyễn Trận?

Phương Tịch hơi kinh ngạc:

- Hoa đạo hữu còn thật sự gom đủ tiền bố trí một Sáo Trận Pháp à?

Hắn nhìn thấy trận pháp này thì không khỏi ngứa tay, thần thức phóng ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm chỗ sơ hở.

Trận pháp ở chỗ này cấp bậc thấp, lại là Tử Trận tệ nhất, chuyện tìm kiếm sơ hở không làm khó được Phương Tịch đã trở thành Trận Pháp Sư.

Một lát sau, hắn lại đi vào trong sương mù dày đặc, lúc thì đi tới, lúc thì lùi lại...

Chờ sau khi lại đi thêm hai bước, tầm mắt sáng sủa. Hắn lại đi tới trong một sơn cốc thơm ngát mùi hoa.

- Ngươi là ai?

Bình Luận (0)
Comment